Lâm Quân Trạch cũng không lấy làm lạ, anh nhìn Cố Tri Ý dưới ánh đèn leo lét, tỉ mỉ bôi thuốc lên những vết thương trên người Tam Bảo.
Làm xong tất cả những việc này, hai vợ chồng mới ngả lưng nghỉ ngơi.
Lâm Quân Trạch ngủ trên giường cùng Đại Bảo và Nhị Bảo. Còn Cố Tri Ý thì ngủ cùng Tam Bảo ở bên này.
Thật ra, Lâm Quân Trạch rất muốn được gần gũi vợ, nhưng nào có chỗ đâu, mà lúc này vừa xảy ra chuyện như vậy, Cố Tri Ý còn rất sợ bọn đồng bọn của mụ đàn bà kia vẫn còn lẩn khuất đâu đó trên xe.
Càng phải ở bên cạnh để mắt tới Đại Bảo và Nhị Bảo.
Đêm nay, không chỉ Tam Bảo thao thức, mà vợ chồng Cố Tri Ý cũng chẳng tài nào chợp mắt được. Nhìn thấy Tam Bảo cứ thỉnh thoảng lại giật mình tỉnh giấc, thút thít khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thật giống như đang bóp nghẹt trái tim của Cố Tri Ý.
Hai người họ cứ thế thay phiên nhau thức trắng trông chừng Tam Bảo suốt đêm. Sáng hôm sau thức dậy, Đại Bảo và Nhị Bảo nhìn thấy quầng thâm dưới mắt mẹ cha mà ngạc nhiên, liền hỏi: “Mẹ ơi, tối qua, hai người đi ăn trộm gà vịt sao ạ?”
“Lâm Nhị Bảo!!” Cố Tri Ý trừng mắt lườm Nhị Bảo, cái thằng bé ăn nói bỗ bã này.
Chuyện ăn nói thì chẳng chịu học hỏi tử tế, lần nào mở miệng cũng khiến người khác dở khóc dở cười như vậy.
Dường như Nhị Bảo cũng biết mình lại lỡ lời, thằng bé liền lấy bàn tay nhỏ xíu bụm chặt miệng lại.
Đôi mắt tròn xoe kia còn xoay tròn mấy vòng đầy vẻ tinh nghịch. Có Nhị Bảo nghịch ngợm vào buổi sáng như thế này nên bầu không khí bớt căng thẳng đi phần nào.
Sau đó, trên đường đi cũng không xảy ra thêm chuyện gì nữa. Vào bảy giờ sáng hôm đó, đoàn người cuối cùng cũng đã đến tỉnh Liêu Ninh.
Vừa bước xuống tàu đã lập tức cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt ở vùng đất này.
Bởi vì đã báo trước nên vừa xuống tàu đã thấy ngay Cương Tử đến đón.
Cương Tử nhìn thấy cả nhà Lâm Quân Trạch thì giơ tay lên cao, vẫy qua lại không ngừng: “Doanh trưởng, chị dâu, ở bên này, bên này!” Cương Tử nở nụ cười tươi roi rói, lộ rõ hàm răng trắng bóc đến lóa mắt.
Rất nhanh sau đó Cương Tử đã đi đến trước mặt mọi người, chào một tiếng rõ to: “Chào doanh trưởng! Chào chị dâu!”
“Vất vả cho cậu rồi!” Lâm Quân Trạch đáp lại.
“Không vất vả, không vất vả! Đúng rồi, xe đã ở bên ngoài rồi ạ. Doanh trưởng, để em cầm giúp anh!” Nói xong thì lẹ làng đón lấy hành lý trong tay Lâm Quân Trạch.
Lâm Quân Trạch cũng không từ chối, sau khi đưa hành lý cho Cương Tử xong thì quay sang ôm lấy Tam Bảo, để Cố Tri Ý dẫn theo Đại Bảo và Nhị Bảo.
Đoàn người cứ thế rời khỏi nhà ga, bên ngoài đúng là chiếc xe tải màu xanh thẫm đã đứng chờ sẵn ở ven đường.
Đại Bảo và Nhị Bảo vẫn còn hơi lim dim buồn ngủ, nhưng nhìn thấy xe tải thì lập tức tỉnh hẳn, cơn buồn ngủ bay biến đâu mất.
Đặc biệt là khi được Cương Tử bế lên xe, hai đứa càng ngạc nhiên hơn, tay sờ nắn, mắt đảo quanh không ngớt.
Tò mò vô cùng!
Lâm Quân Trạch dùng một tay đỡ Cố Tri Ý lên xe, đặt Tam Bảo vào lòng cô rồi mới tự mình nhảy lên.
“Chúng ta xuất phát thôi!” Cương Tử ở ghế lái phía trước hô to.
Xe sắp chạy, hai anh em Đại Bảo và Nhị Bảo rất tự giác lập tức ngồi thẳng tắp trở lại. Chỉ là, mắt vẫn láo liên nhìn ngó khắp nơi, vẻ hưng phấn vẫn chẳng hề suy suyển.
Bởi vì ở bên này vừa có tuyết rơi xong, nên lúc xe lửa sắp xuống trạm, Cố Tri Ý đã cho mọi người mặc những chiếc áo bông chần do chính tay cô may. Áo len bên trong cũng là do cô tự tay đan, nói chung là ấm áp tuyệt đối.
Nhưng mặc nhiều lớp nên khó tránh khỏi vẻ cồng kềnh. Đặc biệt là hai đứa bé mấy tháng gần đây lên cân nhanh chóng, hai anh em ngồi ở đó mà trông chẳng khác gì hai cục bông di động.
Vì tuyết rơi mà đường xá khá trơn trượt nên Cương Tử cũng không dám lái xe quá nhanh. Mấy người họ ngồi trên xe chạy chầm chậm, vừa đi vừa trò chuyện.
---