Trên giao diện không gian, cô định vị ngôi nhà dưới chân núi ở thôn Phúc Lâm của gia đình mình. Ngay lập tức, hình ảnh 3D ngôi nhà hiện lên rõ nét trước mắt cô. Chức năng này còn cho phép cô chọn địa điểm cụ thể để đặt đồ vật.
Bởi vì trước đó đã bàn qua với Trương Lực nên những đồ vật sẽ được đặt ở trong phòng chứa đồ. Một là nơi đó ít người qua lại, hai là rất gần sân sau, lại có thể đi thẳng theo con đường mòn sau núi ra huyện thành, vô cùng tiện lợi.
Sau khi chọn xong địa điểm, nơi này lập tức trở thành địa điểm tiếp nhận hàng hóa cố định. Về sau, hễ muốn gửi gì về nhà, cô chỉ cần đặt vật phẩm vào đó là xong. Thao tác trên màn diện rất đơn giản và tiện lợi. Quả nhiên, chức năng nào tốn tiền bao giờ cũng hữu ích hơn hẳn! Tương lai vẫn còn mịt mờ, Cố Tri Ý chưa có kế hoạch cụ thể, đành phải liệu tình hình mà sắp xếp vậy.
Vừa sắp xếp xong việc trong không gian, cô nghe tiếng gõ cửa. Cố Tri Ý ra mở cửa thì thấy Trần Nguyệt Hương. Nhìn vẻ mặt cau có của chị dâu, Cố Tri Ý hỏi: “Chị dâu Nguyệt Hương, có chuyện gì vậy ạ?”
“Haizz, thôi đừng nhắc nữa em ơi.” Trần Nguyệt Hương xua tay, tỏ vẻ hết sức bất đắc dĩ.
“Chị dâu, chúng ta vào nhà nói chuyện nhé?”
Cố Tri Ý mời Trần Nguyệt Hương vào nhà rồi đi rót chén nước chè tươi cho chị. Chị ấy uống một ngụm nước rồi mới nói: “Em xem nhà Lưu doanh trưởng mà xem, cứ dăm bữa nửa tháng lại làm loạn lên một phen, chẳng lo làm ăn mà chỉ biết chạy đi mách méo, làm phiền cấp trên để đòi giải quyết thôi! Ai mà chẳng có ít nhiều chuyện riêng tư cần lo liệu chứ? Chuyện bé xé ra to, ngày nào cũng chạy lên hội phụ nữ than vãn. Lần này làm ầm ĩ đến nỗi lãnh đạo phải tìm chị để giải quyết, em nói xem có bực mình không chứ?”
Cố Tri Ý nghe xong thì đã đoán được đại khái mọi chuyện. Nghe có vẻ như cô em họ kia cứ lỳ lợm ở lì nhà anh Lưu mãi không chịu dứt áo ra đi, Khâu Phương Mai thì chẳng có gan đuổi người ta đi, chỉ biết ở nhà mà khóc lóc, than thân trách phận. Lưu doanh trưởng đã đi làm nhiệm vụ biền biệt, vậy mà cô ta vẫn không nghĩ ra được cách giải quyết ổn thỏa, chỉ biết oán trách số phận hẩm hiu, rằng ngay cả hai đứa con gái của mình cũng phải chịu vạ lây.
Hai người vừa nói chuyện một lúc thì nhà Cố Tri Ý lại có khách. Không phải ai xa lạ, chính là Hoàng Liên, vợ đồng chí Trương phó doanh trưởng, người mà Tri Ý mới ghé thăm hôm qua.
Vừa vào đến cửa thì quả nhiên là nhìn thấy Trần Nguyệt Hương đang ở đây, Hoàng Liên cười nói: “Ấy da, chị Trần à, y như rằng em đoán chị đang ở chỗ em dâu này mà. Nghe nói bên kia đang tìm chị đấy, chị không ra xem có chuyện gì sao?” Hoàng Liên nói với vẻ mặt hớn hở, như thể sắp được chứng kiến một màn kịch hay.
“Không đi đâu! Ai muốn đi thì cứ đi, chị đây chẳng dại gì mà rước họa vào thân, có khi còn bị người ta thù ghét nữa.” Trần Nguyệt Hương đang bực bội trong lòng, nghe đến chuyện đó càng thêm sốt ruột. Chồng chị đúng là đoàn trưởng thật đấy, nhưng chị đâu có nghĩa vụ phải quản hết việc nhà của thiên hạ đâu chứ? Dù quản hay không quản cũng đều có lỗi, phí công sức làm gì cho mệt tấm thân. Thế là, ba người nán lại trò chuyện thêm dăm ba câu.
Thế nhưng, đợi cơn giận của Trần Nguyệt Hương nguôi đi một chút, chị ấy lại không yên tâm mà đứng dậy, nói: “Được rồi, chị phải đi xem thử, e là lại xảy ra chuyện không hay.”
Cố Tri Ý gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, dù sao chồng chị Trần cũng là cấp trên, nhà người ta có chuyện thì sao có thể không tìm đến chị được? Dù không muốn nhúng tay vào cũng chẳng xong. Hoàng Liên nhìn Cố Tri Ý với ánh mắt như đã hiểu rõ, Cố Tri Ý cũng mỉm cười đáp lại.
---