Hứa Triệu Phượng cứ thế làm lơ, chẳng bận tâm gì, dù sao thì tiền đã vào túi thì làm sao còn nhả ra được, muốn cô ta đi thì chỉ cần đưa tiền là được.
Thấy Hứa Triệu Phượng không đáp lại mình, Khâu Phương Mai bắt đầu liếc mắt nhìn về phía Trần Nguyệt Hương.
Trong khoảng thời gian ở chung, Trần Nguyệt Hương chỉ cần nhìn thôi cũng biết ánh mắt này của Khâu Phương Mai ám chỉ điều gì nên lại càng cảm thấy tức giận hơn nữa. Tự mình ngu xuẩn đưa tiền cho người ta thì thôi đi, còn muốn rủ rê chị bỏ tiền ra cùng ư?
Lão Lưu ở ngoài vất vả đổ mồ hôi sôi nước mắt kiếm từng đồng công điểm, từng tấm phiếu thịt về nuôi vợ nuôi con, mà cái người vợ này thì cả ngày chỉ biết khóc lóc oán than. Đã thế, giờ lại còn định moi tiền của chị để chu cấp cho kẻ ngoài, cứ như đầu óc cô ta đã lú lẫn hết rồi vậy!
“Chị dâu Trần ơi, chị cho em mượn ít tiền với, chờ đến khi chồng em trở về em nhất định sẽ trả lại chị ngay lập tức.” Quả nhiên, đó là Khâu Phương Mai mở lời vay tiền.
“ Tôi làm gì có nhiều tiền như vậy mà cho cô mượn chứ, nhà tôi còn ba miệng ăn đang chờ đây này.” Trần Nguyệt Hương lạnh nhạt thẳng thừng từ chối.
Khâu Phương Mai lại liếc nhìn đám đông đang vây quanh. Mấy người này cũng tinh ranh lắm, xem trò vui thì nhanh, hóng chuyện thì giỏi, chứ động đến tiền bạc thì ai nấy đều vờ như không thấy, chớ hòng mà moi được của ai đồng nào!
Khâu Phương Mai thấy đám người xung quanh chẳng ai đoái hoài giúp đỡ, trong bụng bắt đầu oán thán, nguyền rủa.
Chẳng qua, Trần Nguyệt Hương vốn không muốn để người trong khu tập thể của mình bị kẻ ngoài bắt nạt, bèn nói thẳng: “Cô cũng thấy rồi đấy, gia cảnh nhà này vốn chẳng dư dả gì, tất tật tiền nong của hắn cũng đều đã vào túi cô cả. Nếu cô biết điều mà mau chóng rời đi, chúng tôi sẽ không làm khó. Bằng không, nếu cô còn tiếp tục tham lam vô độ thế này, đừng trách tôi làm lớn chuyện, tìm lãnh đạo đến giải quyết!”
Lúc này, Hứa Triệu Phượng cũng chẳng dám hó hé lời nào nữa, chỉ trưng vẻ mặt uất ức quay vào trong thu dọn đồ đạc.
Thế nhưng, Khâu Phương Mai lại thấy Trần Nguyệt Hương mãi sau mới chịu ra mặt giúp, trong bụng đã sinh lòng khó chịu. Chị ta nghĩ thầm, nếu Trần Nguyệt Hương sớm nói ra những lời này thì mọi chuyện đã đâu vào đấy từ lâu rồi, chị ta cũng đâu phải xuống nước đi vay mượn người ta làm gì. Đúng là loại người được đằng chân lân đằng đầu, vong ơn bội nghĩa!
Mọi chuyện đã xong xuôi, Trần Nguyệt Hương cũng không muốn dây dưa thêm, bèn quay sang nói với mọi người: “Thôi được rồi, ai về nhà nấy đi thôi. Giờ này chồng các cô cũng sắp tan tầm rồi, không mau về lo cơm nước thì còn đợi đến bao giờ?”
Đám đông hết trò vui để xúm xít, liền nhanh chân kéo nhau về nhà.
Cố Tri Ý đứng nép một góc nghe ngóng hồi lâu, cũng đã nắm được đại khái đầu đuôi câu chuyện. Tuy vậy, đây vốn là chuyện nhà người ta, cô cũng không nên nhúng tay vào, chỉ cần nghe qua rồi bỏ đó là được.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ khoảng sân, Cố Tri Ý mới sực nhớ ra món lòng kho vẫn còn đang ủ trong nồi đất. Nồi lòng được kho liu riu từ lâu nên chắc hẳn đã ngấm trọn gia vị, thơm ngon đúng điệu. Cô cẩn thận vớt hết lòng ra, dùng d.a.o xắt thành từng miếng vừa ăn, bỏ vào một cái bát sành lớn, rồi rưới thêm chút nước kho sóng sánh, thơm lừng ngào ngạt lên trên.
Cô cẩn thận đậy nắp bát lại, rồi xách ra khỏi nhà, chuẩn bị mang sang biếu chị Trần Nguyệt Hương. Vừa ra tới cổng, trùng hợp thấy mấy bà chị dâu không quen đang xúm xít bàn tán xôn xao, Cố Tri Ý cũng chỉ khẽ gật đầu chào hỏi lấy lệ rồi đi thẳng.
Thế nhưng, khi bóng Cố Tri Ý vừa khuất, một mụ đàn bà trong đám liền hằn học buông lời khinh khỉnh: “Hừ, chỉ giỏi ba cái trò nịnh bợ người ta!”
Hiển nhiên, người phụ nữ này đang tỏ vẻ khinh thường hành động Cố Tri Ý mang đồ ăn biếu nhà Trịnh đoàn trưởng, nhưng trong lòng lại ganh ghét đến điên dại. Lâm Quân Trạch kém chồng chị ta mấy tuổi mà đã ngồi được ghế phó đoàn trưởng, trong khi chồng chị ta vẫn chỉ loanh quanh chức doanh trưởng. So sánh hai bên, chị ta càng nhìn Cố Tri Ý lại càng thấy gai mắt, ngứa ngáy trong lòng.
---