Căn nhà chỉ vẻn vẹn ba gian. Chẳng mấy chốc, Đại Bảo và Nhị Bảo đã tìm thấy Cố Tri Ý trong gian phòng ngủ kế bên. Hai đứa trẻ trèo lên giường, lay lay cánh tay cô, ngây ngô hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ lại ngủ ở phòng này ạ?”
Cố Tri Ý vẫn còn ngái ngủ, sau khi nhìn rõ hai đứa con trai trước mặt thì mới chợt tỉnh ra. Bà mẹ họ Cố nào đó liền nghiêm mặt bịa chuyện: “Mẹ sang đây để giúp các con thử xem chiếc giường này nằm có êm không thôi mà.”
Lâm Quân Trạch vừa vào cửa đã nghe thấy lời vợ nói, anh không kìm được bật cười khe khẽ. Cố Tri Ý thấy chồng mình vẫn còn cười, liền quắc mắt lườm một cái rõ dài.
Đại Bảo và Nhị Bảo ngây thơ tin sái cổ lời mẹ, liền trèo lên giường thử nằm xem có êm không. Chẳng mấy chốc, chúng đã hớn hở reo lên nhìn Cố Tri Ý: “Mẹ ơi, chiếc giường này nằm chắc chắn thích lắm ạ!”
Sau đó, Nhị Bảo không thấy Tam Bảo đâu, bèn lại hỏi: “Mẹ ơi, em trai đâu rồi ạ?”
Tam Bảo vẫn còn nằm trong không gian riêng chưa ra ngoài. Cố Tri Ý bèn bịa đại một lý do: “Em trai đang chơi trốn tìm với các con đấy. Thử xem ai tìm thấy em trai trước nhé!”
Cố Tri Ý nói xong, cũng chẳng buồn bận tâm đến hai cậu nhóc ngây thơ nữa, liền định xuống giường. Trước khi đặt chân, cô khẽ vén chăn lên, cẩn thận kiểm tra xem mình đã chỉnh tề chưa. Lâm Quân Trạch nhìn thấy động tác này của vợ, lại bật cười thầm trong bụng.
Ừm ừm, xem ra quần áo vẫn tươm tất cả! Thế nhưng, ngay khi Cố Tri Ý vừa định đứng dậy, cái eo cô liền đau nhức đến mức phải hít hà rõ to một tiếng.
“Mẹ ơi, sao vậy ạ? Mẹ không khỏe sao?” Đại Bảo khoác chiếc áo bông nhỏ, lo lắng hỏi.
Cố Tri Ý chẳng biết phải trả lời con ra sao, chỉ đành quắc mắt lườm chồng, kẻ đầu têu mọi chuyện. Lâm Quân Trạch bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của vợ mình, liền hiểu ý, lập tức kéo Đại Bảo và Nhị Bảo ra ngoài tìm em trai.
Cố Tri Ý ngồi thêm một lát cho đỡ đau rồi mới đứng dậy, bế Tam Bảo từ trong không gian ra. Thấy thằng bé đã tỉnh giấc và trông có vẻ tỉnh táo, lanh lợi, Cố Tri Ý mới an lòng.
Lúc cô bước ra, ba cha con đang cùng rửa mặt. Cố Tri Ý đặt Tam Bảo lên chiếc giường đất cạnh đó rồi cũng vội vã rửa mặt. Cả nhà ăn cơm sáng xong, Lâm Quân Trạch đi làm, còn Cố Tri Ý ở nhà trông nom các con.
Vốn dĩ cô còn định hôm nay sẽ ra chợ đen xem thử, nhưng giờ đành phải tạm hoãn lại. Cô vừa mới ngồi xuống chẳng mấy chốc thì nghe thấy tiếng đập cửa ngoài sân.
Cố Tri Ý mở cửa, nhìn thấy người đến là Khâu Phương Mai thì lấy làm lạ vô cùng. Cô cũng chỉ mới về đây mấy ngày, chưa quen biết thân tình, sao người này lại đường đột tìm đến tận nhà mình thế nhỉ?
Chẳng qua người ta đã tìm đến tận cửa, Cố Tri Ý đành phải tiếp chuyện. Cô chẳng vòng vo mà hỏi thẳng luôn: “Chị dâu Khâu, hôm nay rảnh rỗi thế nào mà lại ghé qua nhà em vậy?”
Sau khi vào nhà, Khâu Phương Mai liếc nhanh qua gian trong một lượt, rồi mới ngượng ngùng nhìn Cố Tri Ý, nói: “Em Cố à, chị dâu đến đây cũng không có việc gì lớn đâu, chỉ là muốn hỏi xem em có thể cho chị vay ít tiền không thôi.”
Cố Tri Ý còn chưa kịp mở miệng, chị ta đã ứa nước mắt, nức nở nói: “Em Cố cũng biết đấy, nhà chị có đến hai đứa con gái, lão Lưu lại đang đi làm nhiệm vụ chưa về, thành ra nhà chị sắp hết gạo rồi.”
Cố Tri Ý thầm trợn trắng mắt trong lòng. Nếu không phải hôm qua cô đứng ngoài sân nghe được chuyện gia đình họ Khâu, thì có lẽ cô đã mềm lòng mà cho chị ta vay tiền rồi. Đáng tiếc, hôm qua cô cũng đã rõ mười mươi mọi chuyện. Cô không phải sợ bị quỵt nợ, mà là ngại gặp phải kiểu người được đằng chân lân đằng đầu, vay được một lần rồi cứ thế bám riết.
---