Chỉ là một chuyện nhỏ nhặt như vậy, cũng chẳng cần phải làm cho lớn chuyện, chỉ cần mấy đứa trẻ ra mặt làm chút chuyện, mọi việc liền êm xuôi.
Mà hai cô con gái của Khâu Phương Mai bên kia, cũng đều đã lớn, ít nhiều gì cũng đã hiểu chuyện đời.
Cho nên hai đứa nhỏ vừa về đến nhà liền đem kẹo giấu đi, nhưng cuối cùng vẫn là bị Khâu Phương Mai nhìn thấy. Cô ta tóm lấy hai đứa nhỏ mà gặng hỏi: “Hai đứa có được kẹo từ chỗ nào?”
Trong nhà đến cả cái nồi cũng chẳng còn nguyên vẹn mà dùng, hai đứa con gái sao có thể có tiền để mà đi mua kẹo được chứ?
Thấy cô ta hung dữ như vậy, đứa con gái nhỏ tương đối thật thà, liền thành thật mà kể rõ mọi chuyện.
Nghe nói là Cố Tri Ý cho, cả khuôn mặt của Khâu Phương Mai đã đen lại. Được lắm, con nhỏ họ Cố này, thế mà lại dám nói với cô ta là mình không có tiền.
Vừa quay đầu một cái đã mua cho con mình một đống kẹo, còn nói cái gì mà ăn không hết được, đem đi chia cho những đứa trẻ khác nữa.
Xì!
Cô ta liền biết người này nhất định là không có lòng tốt. Rõ ràng có tiền lại không chịu cho mượn!
Lúc này, Khâu Phương Mai đã ghi hận lên người Cố Tri Ý, dẫu cho Cố Tri Ý chẳng hề làm gì sai trái.
Dù sao chuyện này đã được giải quyết êm thấm như không, ngày hôm sau Trần Nguyệt Hương còn cố ý đến nhà, rồi cười nói:
“Không nghĩ tới em dâu lại nghĩ ra phương pháp này, em nói xem những người này cũng thật là, suốt ngày chẳng lo chuyện đại sự, chỉ toàn thích ngồi lê đôi mách chuyện vặt vãnh.”
Cố Tri Ý cười cười, cũng không nói gì thêm.
Nói cho cùng thì mồm miệng mọc trên người người ta, họ muốn nói gì thì làm sao cô có thể kiểm soát được kia chứ?
Nhưng mà Trần Nguyệt Hương nhớ tới chuyện hôm nay cố ý đến nhà để nói, liền chuyển đề tài. Hỏi: “Em dâu này, em bây giờ định chỉ ở nhà nuôi dưỡng con cái thôi à? Trong khu tập thể bộ đội bên kia có một trường tiểu học, có một cô giáo đúng lúc sắp sửa sinh nở. Hiện tại nói là đang tìm giáo viên, không phải em đã học hết cấp ba rồi hay sao? Nếu không em đi thử xem thế nào?”
Cái vị trí trong trường tiểu học này đúng là rất nổi tiếng, suy cho cùng thì công việc không quá nặng nhọc, lại ở gần nhà lớn.
Mỗi ngày lên lớp trong mấy giờ, mỗi tháng còn có thể kiếm thêm được một ít phí sinh hoạt.
Cố Tri Ý lắc lắc đầu, nói: “Không được đâu, chị Nguyệt Hương, Tam Bảo nhà em vẫn còn thơ dại, cần người trông nom cẩn thận. Khi Đại Bảo và Nhị Bảo học bài, nếu không có việc gì, em cũng có thể chỉ bảo thêm cho chúng. Chờ chúng lớn thêm chút nữa thì sẽ cho đi học trường làng.”
Nghe cô nói như vậy, Trần Nguyệt Hương cũng không nói gì nữa.
Cô làm cán bộ phụ trách gia đình các quân nhân trong khu này, ít nhiều gì cũng phải dò hỏi tình hình những người vợ lính đi theo chồng đến đây.
Nhưng mà chuyện Cố Tri Ý muốn chăm sóc con cái cũng là lẽ thường tình, dễ hiểu thôi.
Nói xong vài câu cũng liền đứng lên rời đi.
Cố Tri Ý không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện tìm một chân công việc trong đơn vị bộ đội, chỉ là nghĩ lại Tam Bảo còn thơ dại thì đành gác lại, vả lại bản thân cô cũng chẳng mặn mà gì với chuyện đó. Vậy liền dứt khoát từ bỏ luôn ý tưởng này.
Khoản tiền tích cóp hiện tại cũng đủ để cả nhà chi tiêu sinh hoạt thoải mái.
Việc cần làm bây giờ là tính toán xem sẽ phát triển theo hướng nào trong giới hạn của thời đại này. Cố Tri Ý chỉ còn chờ đợi một thời cơ chín muồi thổi tới.
Đã mấy ngày trôi qua, lời hứa mời những ân nhân từng giúp đỡ gia đình họ một bữa cơm vẫn cứ hoãn đi hoãn lại đến tận bây giờ.
Đợi đến tối, khi Lâm Quân Trạch về đến nhà, Cố Tri Ý liền kể lại chuyện này.
“Mọi người xem thử, đêm mai có rảnh không? Nếu có thì nói với em để ngày mai em dậy sớm ra Cung Tiêu Xã sắm sửa ít đồ ăn.”
Lâm Quân Trạch suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được, ngày mai anh sẽ thông báo cho họ trước một tiếng.”
“Vậy mình áng chừng xem có khoảng bao nhiêu người, để em còn chuẩn bị cho chu đáo.”