Hai đứa nhỏ nửa hiểu nửa không, gật gật đầu. Nhị Bảo tò mò hỏi: “Vậy mẹ ơi, đồng chí Chu lần trước là người tốt đúng không ạ?”
Cô gật đầu, dịu dàng nói: “Lần trước các con đã làm rất tốt, biết phải chạy về nhà tìm mẹ, không để cho bọn xấu có cơ hội.”
Trong lòng hai đứa nhỏ dâng lên niềm kiêu hãnh khôn tả khi được mẹ ngợi khen.
Chúng cũng ghi nhớ kỹ những lời mẹ dặn, rằng sau này gặp người lạ mặt, dù cho bánh kẹo hay bất cứ thứ gì khác cũng tuyệt đối không được đi theo bọn chúng.
Thấy hai đứa nhỏ dường như đã nghe lọt tai những điều cô nói, Cố Tri Ý quyết định thử xem sao.
“Vậy nếu bây giờ mẹ giả dạng thành một bà lão, rồi nói với các con: ‘Cháu bé ơi, bà có kẹo đây, cháu có muốn ăn không?’ thì sao?”
Hai đứa nhỏ đều lắc đầu lia lịa.
“Thế nếu trong tay mẹ có đùi gà thì sao?” Hai đứa nhỏ thoáng chút do dự.
Sau đó liếc nhìn mẹ một cái, rồi lại lắc đầu, nhưng không còn dứt khoát như ban nãy.
Cô hài lòng gật đầu, nói: “Như vậy là được rồi. Đồ vật của người lạ mặt có thể chứa chất độc hại ở trong đó. Nếu con ăn phải, con có thể sẽ ngất lịm đi, chờ đến khi tỉnh lại, cha và mẹ đều không ở bên cạnh con đâu.”
Cô định nói thêm để khắc sâu hơn vào tâm trí hai đứa nhỏ, nhưng lại bị Lâm Quân Trạch nhẹ nhàng ngăn cản.
“Vợ à, nói vậy thôi là đủ rồi.”
Lâm Quân Trạch hiểu rõ vì sao vợ mình lại trở nên lo lắng quá mức như vậy. Bởi chuyện của Tam Bảo, cô đã có phần như chim sợ cành cong.
Anh nghĩ, bọn buôn người chắc hẳn cũng không dám lảng vảng trong khu tập thể bộ đội để bắt cóc trẻ con đâu.
Tuy nhiên, có những chuyện mình không nghĩ tới, nhưng không có nghĩa là người khác không gặp phải.
Đêm đó, cả gia đình họ Lâm đã kết thúc câu chuyện nặng nề ấy.
Đại Bảo và Nhị Bảo vốn dĩ phải ngủ ở phòng riêng. Nhưng đêm nay, nghe mẹ kể Tam Bảo suýt nữa gặp chuyện, chúng cảm thấy mình là anh lớn, có trách nhiệm phải bảo vệ em trai.
À, lại thêm một lý do chính đáng để được ngủ cùng mẹ rồi.
Lâm Quân Trạch chỉ biết bất đắc dĩ, chợt sinh nghi hai đứa nhóc này đang cố ý giả vờ.
Dẫu vậy, đêm nay anh cũng chiều theo bọn nhóc, cả nhà cứ thế ngủ túm tụm bên nhau.
Cuộc sống trong khu tập thể bộ đội rất giản dị, đúng như Cố Tri Ý đã từng hình dung.
Trong khi đó, ở thôn Phúc Lâm cũng nhận được điện báo từ đơn vị bộ đội gửi về.
Sau khi cả gia đình Cố Tri Ý đã đi rồi, mẹ Lâm chẳng còn Tam Bảo để bận tâm, thế là bà dồn hết tâm trí vào Lâm Hiểu Lan.
Sáng sớm vừa tỉnh dậy, mẹ Lâm đã lẩm bẩm: "Mẹ nói này con bé, năm nay con đã hai mươi hai tuổi rồi, sao vẫn chưa tìm được tấm chồng? Mẹ nói cho con biết, cậu Ngô ở thôn bên cạnh cũng không tệ, con có muốn đi gặp mặt không?”
Cái con bé ngốc này, càng lớn càng bướng bỉnh với bà.
Lâm Hiểu Lan dần trở nên mệt mỏi, chán nản dưới sự thúc giục liên miên của mẹ Lâm.
Sáng hôm đó, cô nhận được điện báo từ khu bộ đội, đột nhiên một ý nghĩ táo bạo chợt nảy ra trong đầu cô.
Dưới sự thúc ép hàng ngày của mẹ Lâm, ý nghĩ ấy càng trở nên kiên định hơn bao giờ hết.
Vào một buổi tối, trong bữa cơm cùng gia đình anh cả Quốc Đống, Lâm Hiểu Lan bất ngờ lên tiếng: “Cha, mẹ, con đã quyết định rồi, con muốn đi khu bộ đội thăm anh trai và chị dâu!”
Lâm Hiểu Lan, một cô gái ngây thơ lại bạo dạn, chưa từng đi xa nhà bao giờ, giờ lại quyết tâm tìm đến anh trai và chị dâu ở khu bộ đội cách xa hàng ngàn cây số.
Trên bàn cơm, cha Lâm, mẹ Lâm và cả anh Quốc Đống đều nhìn Lâm Hiểu Lan như nhìn một kẻ ngốc.
Mẹ Lâm thậm chí còn vươn tay sờ lên trán Lâm Hiểu Lan, lẩm bẩm: “Con bé này đâu có sốt đâu, sao lại nói năng lung tung như vậy?”
Lâm Hiểu Lan bất đắc dĩ nhẹ nhàng gạt bàn tay mẹ Lâm đang đặt trên trán mình ra, đáp: “Mẹ à, con không nói nhảm. Con thật lòng đó ạ.”
Sau đó, cô lại nhìn về phía cha Lâm: “Cha, con thật sự muốn sang bên đó xem anh trai và chị dâu sống thế nào.”
Lâm Hiểu Lan ngốc nghếch đến mức không thể nghĩ ra lý do nào hợp tình hợp lý hơn, ngay cả anh Quốc Đống và chị Ngọc Khiết cũng đều nhìn rõ ý đồ của cô.
---