Quá trình cai sữa này nghe thì có vẻ dễ dàng, nhưng sau khi làm mẹ rồi mới biết nó khó khăn đến nhường nào, nhất là giai đoạn đầu khi đứa nhỏ không chịu uống sữa bột. Nếu không cho bú, bé sẽ đói đến mức khóc lóc ầm ĩ không ngớt, thử hỏi có bà mẹ nào có thể nhẫn tâm để con mình khóc mãi như vậy sao?
Dù sao thì ban đầu Cố Tri Ý cũng chẳng được thuận lợi cho lắm. Gần đây Tam Bảo đã chịu uống sữa bột thì cô mới có thể từ từ bỏ dần việc b.ú sữa mẹ. Cho dù là con trẻ hay người mẹ, tất thảy đều đang cùng nhau tập thích ứng với quá trình chuyển đổi này.
Tam Bảo thấy tuyệt chiêu làm nũng của mình cũng vô dụng, liền bĩu môi, chóp chép miệng kêu “a a a” như đang trách móc mẹ vậy.
Ai da, lòng của Cố Tri Ý lập tức mềm nhũn cả ra! Trẻ con chính là như vậy đấy, một giây trước có thể chọc mình tức điên lên được, vậy mà giây tiếp theo đã có thể khiến mình yêu thương không dứt.
Lâm Hiểu Lan ở đây đã một thời gian, mỗi khi có thời gian rảnh rỗi là cô lại đi tìm Cương Tử. Khi Cương Tử đang huấn luyện, cô sẽ đứng từ xa dõi theo. Đối với những người đang yêu đương mà nói, chỉ chút chuyện nhỏ nhặt như vậy thôi cũng đủ khiến cho trái tim họ ngập tràn hạnh phúc.
Ở nhà rỗi rãi, Cố Tri Ý lại vào bếp chế biến vài món lạ miệng, hay ho cho bọn trẻ con ăn. Có thể nói, đám nhóc trong khu tập thể đều ganh tị với Đại Bảo và Nhị Bảo đến đỏ mắt, vì ngày nào chúng cũng được thưởng thức những món ngon lành như vậy.
Hôm nay, Cố Tri Ý định làm món sương sáo đen. Món này được làm từ thảo dược, tuy có vị hơi đắng nhẹ nhưng lại rất hiệu nghiệm trong việc mát gan giải nhiệt. Khi nấu xong, sương sáo có màu đen nhánh, nhìn chẳng khác nào thạch. Nếu ăn suông thì bọn trẻ con thường không thích, nhưng nếu rắc thêm chút đường trắng rồi trộn đều lên, đám trẻ nào cũng mê tít.
Bọn trẻ ở đây chưa từng được nếm thử món này, thế nên Cố Tri Ý nấu xong, đợi khi còn ấm nóng vừa miệng thì múc cho mỗi đứa một bát đầy ắp. Tất nhiên, các nhóc hàng xóm cũng được chia phần, nhưng nếu muốn rắc thêm đường trắng, chúng phải tự mang về nhà mà lấy.
Đường trắng vào thời này là món xa xỉ. Dù nhà Cố Tri Ý không thiếu thốn, cô cũng không muốn người khác nghĩ mình là kẻ vung tay quá trớn. Bởi vậy, cô bảo mọi người cứ thưởng thức sương sáo tại chỗ, còn ai muốn thêm đường trắng thì tự mang về nhà mà rắc vào.
Mấy đứa nhỏ đứa nào cũng tươi rói, hớn hở ôm bát chạy về nhà. Các bậc phụ huynh thấy con mình ôm cái bát sương sáo đen nhánh chạy về. Về đến nhà, chúng liền chạy ngay vào bếp, kê ghế định với tay lên chạn bát để lấy lọ đường trắng.
Hoàng Liên thấy thằng bé nhà mình định bò lên ghế, sợ nó bị té ngã nên chị vội vàng bước tới, “Ấy trời đất ơi, cục vàng của mẹ, con muốn lấy gì thì bảo mẹ, mẹ lấy cho!”
“Dạ đường trắng ạ.” Thằng bé vừa đáp vừa chỉ tay vào cái bát đang cầm.
Hoàng Liên vốn rất chiều con, nghe vậy liền cầm lọ đường trắng rắc một ít vào bát của nó. Thấy con ăn ngon lành, chị không khỏi tò mò hỏi: “Đây là thím Cố cho con đấy à?”
Thằng bé gật gật đầu, miệng vẫn nhồm nhoàm món sương sáo đen mát lạnh.
Trong khu tập thể quân đội, rất ít người chiều con như Hoàng Liên. Hầu hết các bậc phụ huynh khác thấy con mình muốn rắc thêm đường trắng vào món sương sáo đen nhánh thì nhất quyết không cho phí phạm. Một vài đứa trẻ đành ăn bát sương sáo đen ăn suông nên có vị chát nhẹ, mà Cố Tri Ý thì hoàn toàn không hay biết những chuyện này.
Lâm Hiểu Lan tới đây cũng đã gần một tháng, nhà họ Lâm đã gửi tới vài phong thư giục giã cô quay về. Cuối cùng, vì chuyện gấp, Hiểu Lan đành tạm biệt mọi người để về nhà trước.
---