Dứt lời, như chợt nhớ ra điều gì đó, cô lại quay sang Lâm Hiểu Lan hỏi: "Em tới đây đã lâu rồi mà chị quên bẵng mất không hỏi, trước đó chị dặn em ôn bài, em có chịu khó ôn bài không?"
Nói đến việc này thì Lâm Hiểu Lan có chút chột dạ, lí nhí đáp: "Chị dâu ơi, lần trước em cũng có ôn tập, nhưng em thấy ôn tập như vậy chẳng ăn thua gì sất." Cuối cùng, cô vẫn chọn thẳng thắn nói ra sự thật.
Cố Tri Ý thở dài thườn thượt, nét mặt bất đắc dĩ hiện rõ. Chắc có lẽ cả hai anh trai cô cũng nghĩ như vậy. Cô cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Hiểu Lan, em có tin tưởng chị dâu không?"
Lâm Hiểu Lan không hề nghĩ ngợi mà gật đầu lia lịa.
Cố Tri Ý nói tiếp: "Nếu em tin chị dâu thì phải ôn luyện thật kỹ những kiến thức đã học ở trường trước đây, sau này nhất định sẽ có lúc cần dùng đến." Dù sao thì mọi người cũng đều là người lớn cả rồi, nếu cô đã nói như vậy mà Lâm Hiểu Lan vẫn không nghe lời thì sau này cô bé có lỡ trượt kỳ thi đại học cũng đừng trách chị dâu.
Lâm Hiểu Lan nghe vậy thì trịnh trọng trả lời: "Được, chị dâu, khi nào về nhà, em nhất định sẽ chăm chỉ đèn sách."
Lâm Hiểu Lan cũng bị sự nghiêm túc của Cố Tri Ý ảnh hưởng, cô thực sự cảm thấy chỉ cần ôn tập những kiến thức đó cẩn thận thì nhất định sẽ có lúc cần dùng đến, nên cũng khắc ghi những lời này thật sâu trong lòng.
Sau đó, hai chị em chỉ nói chuyện phiếm những đề tài nhẹ nhàng, chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ có điều, trước khi ngủ, Cố Tri Ý còn dùng năng lực dịch chuyển từ không gian riêng để đưa số hàng hóa mà Đỗ Chấn Huy cần vào trong căn nhà của anh ta. Sau khi đảm bảo mọi thứ không có vấn đề gì, Cố Tri Ý mới an tâm chìm vào giấc mộng đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cương Tử mượn một chiếc xe đạp Thống Nhất để chở Lâm Hiểu Lan đi ra ga tàu, còn Cố Tri Ý thì ở nhà chuẩn bị thức ăn cho Lâm Hiểu Lan mang theo để lót dạ dọc đường.
Hiện tại thời tiết ở đây vẫn còn khá se lạnh nên đồ ăn có thể để được khá lâu. Sau khi Lâm Hiểu Lan cùng Cương Tử rời đi, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng đã chạy tót đi chơi mất rồi, vì vậy Cố Tri Ý chỉ cần trông nom mỗi Tam Bảo.
Cô ngồi trong gian bếp, lấy mì sợi trong không gian riêng ra nấu, còn bỏ thêm mấy chiếc lạp xưởng khô nữa. Vì đã quen tay trước đó, nên Cố Tri Ý cứ thế mà "phục chế" trong không gian riêng, vừa nhanh gọn lại bớt được bao nhiêu công sức. Cô vừa ôm Tam Bảo thủ thỉ kể chuyện cổ tích cho con nghe, vừa ngồi chờ mì chín tới.
Mấy hôm trước, khu quân đội bán một mẻ chân gà, ai nấy đều chê ít thịt nên Cố Tri Ý bèn mua sạch. Cô về nhà, pha thêm chút nước kho sền sệt rồi bắt tay vào chế biến. Từng chiếc chân gà bám đầy nước kho, dậy mùi thơm nức, đậm đà lại thêm chút cay nồng, nếu mang lên tàu hỏa chắc chắn sẽ khiến khách đi đường phải nuốt nước bọt ừng ực. Cô cũng không quên chuẩn bị thêm ít hoa quả sấy khô. Đường tàu vắng vẻ buồn tẻ, có chút quà vặt để nhâm nhi thì hai người họ sẽ đỡ quạnh hiu hơn.
Cố Tri Ý sửa soạn xong xuôi mọi thứ cần thiết mang theo, còn lại đều cất gọn vào không gian riêng của mình. Sáng mai, cô định tráng thêm mấy chiếc bánh nướng áp chảo thơm lừng, sợ không kịp giờ nên cô đã chuẩn bị sẵn khối bột, mai chỉ việc cho vào chảo nướng là xong.
Đại Bảo và Nhị Bảo, hai anh em mũi thính, đang đùa giỡn gần nhà thì bỗng ngửi thấy mùi hương nức mũi. Biết ngay là mùi đồ ăn đang tỏa ra từ trong bếp, cả hai chẳng thèm chơi nữa, bỏ mặc đám bạn nhỏ chạy ù về nhà.
"Mẹ ơi mẹ, có phải mẹ làm món gì ngon không ạ?" Nhị Bảo, cái miệng lúc nào cũng háu ăn, sốt sắng hỏi.
"Không có đâu nhé!" Cố Tri Ý vờ giận dỗi đáp.
Hai đứa nhỏ đã nhanh chân chạy tót vào gian bếp, nhìn thấy hơi nước bốc nghi ngút từ trong nồi, dù nắp đã đậy kín nhưng mùi thơm vẫn cứ xộc lên. Cả hai hít hà lấy hít hà để, rõ là thèm thuồng.
Nhị Bảo lăng xăng chạy lại bên Cố Tri Ý, bắt đầu nịnh nọt: "Mẹ ơi, mẹ là người khéo léo nhất trên đời này! Mẹ còn nấu ăn ngon hơn cả mẹ anh Thao Thao nữa, đúng là người mẹ giỏi giang, đảm đang nhất quả đất!" Nói xong, nó còn giơ ngón tay cái lên, khen lấy khen để.
---