Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 392

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Sau khi hai đứa nhóc 'quái chiêu' bị 'đuổi' sang phòng riêng, Lâm Quân Trạch có thể nói là người phấn khởi hơn ai hết.

Vào ban ngày, Cố Tri Ý sẽ dạy Đại Bảo và Nhị Bảo học bài một tiếng đồng hồ.

Dù sao bọn trẻ còn nhỏ, nếu buộc chúng ngồi yên học bài cả ngày như cô thì e rằng không được.

Cho nên Cố Tri Ý đã nghĩ ra phương pháp này, để bọn trẻ kết hợp "học mà chơi, chơi mà học".

Hai đứa nhỏ cũng chẳng hề thấy khó chịu hay tỏ ra chống đối.

Sau khi hoàn thành bài tập Cố Tri Ý giao cho chúng, bọn nhỏ liền cầm lấy những viên bi tròn lẳng của mình, tí tít chạy ra sân chơi với đám bạn.

Cố Tri Ý nghĩ rằng chúng chơi ở cùng một sân, nên cô cũng không mấy bận tâm.

Chỉ là, hôm nay Đại Bảo và Nhị Bảo đến sân chơi quen thuộc, nơi đó có một đứa trẻ lạ mặt vừa mới chuyển đến.

Hai anh em bọn họ đã ở trong đại viện này đến một hai tháng nay nhưng chưa từng chạm mặt đứa trẻ này lần nào.

Tuy Đại Bảo và Nhị Bảo rất ham chơi nhưng lại vô cùng tinh ranh.

Chúng kéo cậu bé lại gần, chụm đầu hỏi han: “Cậu là con nhà ai thế? Sao tớ ở đây đã lâu mà chưa từng gặp cậu lần nào?”

Đại Bảo hỏi xong, Nhị Bảo tiếp lời.

“ Đúng vậy, cậu là con cháu nhà ai?”

Hai anh em chúng nó hệt như những đứa trẻ con hay tò mò với người bạn nhỏ khác.

Cậu bé kia chừng bảy tám tuổi, rõ ràng đã có người cố ý dạy dỗ nó từ trước.

Lúc này đối mặt với câu hỏi dồn dập của Đại Bảo và Nhị Bảo, dù trong lòng thoáng chút bối rối, nhưng vẫn nói đúng những gì đã được dặn dò.

“Chào các em. Chú anh họ Lâm, anh đến nhà chú ấy chơi.”

Đại Bảo và Nhị Bảo đưa mắt nhìn nhau, bụng nghĩ sao mà trùng hợp lạ lùng, lại cũng là họ Lâm giống hai anh em chúng nó?

Khu quân đội này nhà họ Lâm vốn dĩ chẳng có mấy, bởi vậy hai anh em mới cứ thế quấn quýt lấy cậu nhóc lạ, hỏi đủ thứ chuyện.

“Họ Lâm nào hả? Em nói cho anh biết, ở khu này ai em cũng quen hết trọi.” Nhị Bảo ưỡn n.g.ự.c ra vẻ hiểu biết mà nói.

“Phải đó, anh cứ nói đi, khi nào rảnh tụi em sẽ chạy sang nhà anh chơi.”

Trước những câu hỏi tới tấp của Đại Bảo và Nhị Bảo, thằng nhóc kia rõ ràng lộ vẻ hơi bối rối.

Thấy tình hình không khá khẩm gì, kẻ núp trong bóng tối bèn hỏi dồn: “Hai đứa nhóc đằng kia trông lạ hoắc vậy? Chẳng phải đã dò la kỹ càng hết thảy rồi sao?”

Gã thuộc hạ đứng phía dưới ngần ngừ, không sao trả lời ngay được.

Dù sao đây cũng là khu vực quân sự, việc thăm dò tin tức khó khăn vô cùng, lẽ nào lại nghĩ lính tráng ở đây nhàn rỗi đến thế ư?

Thông tin này vốn là phải vất vả lắm mới moi móc ra được: có một quân nhân bị thương đang điều trị tại gia, giả làm người thân của anh ta ắt sẽ không gây ngờ vực gì.

Nào ngờ, từ đâu lại lù lù nhảy ra Đại Bảo và Nhị Bảo, hai đứa bé tinh quái này.

Cả hai đứa nhỏ đã bắt đầu sinh nghi với thằng bé trước mặt, nhất là khi nó còn móc ra một nắm kẹo to.

“Đây là kẹo chú anh cho, này, cho mấy đứa nè, mấy đứa có thể sang bên kia nhặt giúp anh quả bóng không? Lát nữa chúng ta cùng chơi.”

Thằng bé liền đưa ra lời mời mọc.

Không ổn rồi! Có gì đó không ổn chút nào!

Đại Bảo, với trực giác nhạy bén, bắt đầu đánh giá tình hình.

Con người này từ đầu tới chân đều thấy lạ lùng.

Nhưng đám bạn nhỏ xung quanh lại chẳng hề mảy may nghi ngờ điều gì.

Nghe thấy có kẹo, lại còn được chơi bóng, lũ trẻ lập tức chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, đứa nào đứa nấy nhào tới giành lấy một viên kẹo.

Nhưng Nhị Bảo nhanh nhẹn bước tới trước một bước, vừa chồm tới đã giơ tay gạt phắt viên kẹo trên tay thằng bé xuống đất.

Mấy đứa nhỏ khác thấy vậy, lập tức la ó phản đối ầm ĩ.

“Lâm Hạo Kiệt, mày làm cái quái gì vậy? Mày không ăn thì thôi, sao lại gạt rơi kẹo của bọn tao chứ?”

“Phải đó!” Bởi vì kẹo bọc giấy bóng bên ngoài, nhặt lên ăn vẫn được mà!

Mấy đứa lớn hơn phản đối hành vi của Nhị Bảo, nhưng những đứa trẻ nhỏ hơn thì đã nhanh chân ngồi thụp xuống, vội vàng nhặt nhạnh những viên kẹo rơi vãi.

Đúng lúc ấy, Trịnh Thao, con trai lớn của bác Đoàn trưởng Trịnh, sải bước tới. Cậu nhóc cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì thế hả, Đại Bảo, Nhị Bảo?”

Vì là đứa lớn nhất trong đám, cậu ít khi nhập bọn chơi đùa cùng những đứa nhỏ. Chẳng ngờ lần này vừa tới, Trịnh Thao đã thấy cả lũ trẻ đang cãi cọ om sòm.

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 392