Đúng lúc ông định kéo Nhị Bảo lại để răn dạy đôi ba câu, thì bỗng thấy đôi mắt thằng bé đỏ hoe, ngấn nước.
Ơ kìa, đâu phải, hình như ông còn chưa kịp mở miệng nói gì mà. Sao thằng bé đã khóc ré lên rồi?
Bác sĩ Nghiêm liền tủm tỉm cười, cảm thấy mình thật là oan ức. Lập tức, ông gạt phăng ý định răn dạy thằng bé sang một bên.
Thằng bé lớn lên trông vừa ngoan lại vừa đáng yêu, răn dạy một đứa nhỏ như thế thật lòng không nỡ chút nào.
Nhị Bảo thấy chú bác sĩ đã ngồi trở lại, liền kéo tay ông giục chạy.
“Đi mau đi mau! Chú ơi, mau đi cứu Hiên Hiên với ạ!”
Hả?
“Từ từ đã nào, có chuyện gì vậy? Cháu nói rõ ràng để chú nghe đã.”
Nhị Bảo cứ như tìm được một người lớn làm chỗ dựa, liền kể đứt quãng toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối.
“Người xấu, có người xấu cho kẹo, cháu vứt đi rồi, nhưng mà Hiên Hiên lại nhặt lên ăn mất. Sau đó, sau đó Hiên Hiên bị “chết thẳng cẳng” rồi, chú ơi, chú mau mau đi cứu Hiên Hiên được không ạ?”
Bác sĩ Nghiêm khẽ day trán, thầm nghĩ: “Thằng bé này sao mà kể lể lộn xộn, chẳng ra đầu ra đũa gì thế này!”
Mấy câu trước đó thằng bé nói năng lộn xộn, tuy ông nghe chẳng rõ, nhưng câu “chết thẳng cẳng” sau cùng thì ông đã kịp nắm được ý chính rồi.
Sợ xảy ra chuyện chẳng lành, ông cũng chẳng dám chần chừ thêm chút nào, liền vội vã cầm lấy hòm thuốc.
Ông vội bế Nhị Bảo lên, rồi chạy thật nhanh về hướng thằng bé chỉ.
Nhị Bảo được bế lên, trông vẫn còn đôi chút ngơ ngác.
Thế nhưng, thằng bé cứ ghé vào vai bác sĩ Nghiêm, trong đầu vẫn vương vấn mãi suy nghĩ: “Bả vai của ba ba vẫn là rộng hơn.”
Nghĩ vậy, nó liền dụi hết nước mắt nước mũi lên chiếc áo blouse trắng muốt của bác sĩ Nghiêm mà không hề hay biết.
Mỗi một vị bác sĩ, ít nhiều gì cũng có chút tính sạch sẽ. Nhìn Nhị Bảo làm bẩn áo mình như thế, bác sĩ Nghiêm chỉ muốn vứt phịch thằng bé xuống đất ngay tức khắc.
Đại Bảo bên này cũng đã thuận lợi đến được nơi ba Lâm Quân Trạch cùng mọi người đang huấn luyện, song lại gặp người lính gác ngay cổng.
Đại Bảo đang định xông vào, thì bị chú lính gác cổng chặn lại.
“Cậu bạn nhỏ, đây không phải chỗ cho nhóc chơi đâu, nhóc đi đến chỗ khác chơi đi nhé.”
Đại Bảo tức đỏ cả mặt, mấy chú lớn này sao lại khó tính thế không biết!
Chẳng lẽ nó chỉ là đứa trẻ ham chơi thôi hay sao?
Thế nhưng trong tình cảnh này, Đại Bảo trưng ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn chú lính đang chặn mình.
“Chú ơi, ba ba cháu tên là Lâm Quân Trạch, bây giờ cháu có chuyện rất quan trọng muốn tìm ba ba, chú có thể giúp cháu đi gọi ba ba ra đây một lát được không ạ?”
Vương Duy Cường không ngờ thằng bé lại ăn nói rành mạch đến thế, tìm đúng người lại còn muốn tìm Phó đoàn Lâm.
Thấy đứa bé này cũng có nét giống Phó đoàn, không dám tự tiện bỏ qua, Vương Duy Cường liền cử một đồng chí khác vào gọi giúp. Còn anh thì tiếp tục canh gác ở đây.
“Báo cáo Phó đoàn Lâm. Bên ngoài có một đứa bé nói muốn tìm anh, nói là có việc gấp rất quan trọng.” Chiến sĩ gõ cửa phòng của Lâm Quân Trạch, nói gọn mấy câu về sự việc.
“Đứa bé? Khoảng chừng bao nhiêu tuổi?” Lâm Quân Trạch ở bên trong phòng cũng chỉ thuận miệng hỏi qua loa, lúc này đã cầm chiếc mũ chuẩn bị ra khỏi phòng.
“Dáng dấp khoảng chừng bốn, năm tuổi.”
Nghe nói khoảng bốn, năm tuổi, anh nghĩ chắc là Đại Bảo hoặc là Nhị Bảo.
Anh cũng không biết rốt cuộc có việc gì gấp mà thằng bé phải mò đến tận đây tìm anh.
Bước chân anh cũng bất giác trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Vừa đến cổng, liền nghe thấy tiếng reo mừng của Đại Bảo đang gọi anh: “Ba ba, ba ba!”
Vừa gọi vừa không ngừng vẫy vẫy cánh tay.
Lâm Quân Trạch chạy đến, quan tâm hỏi: “Đại Bảo, làm sao vậy con?”
Đại Bảo ăn nói mạch lạc, kể rành rọt mọi chuyện chỉ vỏn vẹn trong vài câu.
“Chỉ là ba ba ơi, Hiên Hiên và các bạn có phải là đã c.h.ế.t rồi hay không ạ?” Đại Bảo gắt gao dựa vào người Lâm Quân Trạch mà hỏi.
---