Sư trưởng Dương đứng dậy, những người khác cũng đều đứng lên theo, không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
“Phải cấp tốc thông báo cho toàn thể ba tiểu đoàn! Lần này bí mật hành động, chúng ta phải tóm gọn cả đám người này, không được để lọt một kẻ nào!” Sư trưởng Dương mặt mày nghiêm nghị, dõng dạc phân phó, giọng nói vang vọng khắp căn phòng.
“Vâng! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Lời vừa dứt, Lâm Quân Trạch lập tức quay gót ra ngoài tập hợp đội ngũ.
Một đoàn người cứ thế mà tận dụng màn đêm đen tối, tức tốc xuất phát. Lâm Quân Trạch thậm chí còn không kịp về nhà dặn dò Cố Tri Ý một lời, đã phải lên đường làm nhiệm vụ khẩn cấp.
Một mũi bố trí lực lượng mai phục ở khu vực lân cận, sau đó đặt tờ mật lệnh mà Đại Bảo đã đào được trở lại vị trí cũ, chờ kẻ đến nhận diện.
Mặt khác, Lâm Quân Trạch dẫn theo một đội tinh nhuệ khác, bí mật tiến hành bao vây, truy quét hang ổ của bọn chúng.
Dựa vào tin tức tình báo trước đó, đã có người của quân đội cấu kết với bọn chúng, và một số văn kiện cơ mật đáng lẽ sẽ bị tuồn ra ngoài trong thời gian tới đã rơi vào tay chúng. Hiện tại, chúng đang cất giấu chúng ở một nơi bí mật.
Tất cả mọi hành động đang được tiến hành một cách chặt chẽ, không một sai sót.
Cố Tri Ý chờ đến nửa đêm, nhưng vẫn chưa thấy chồng về liền ngủ thiếp đi trong nỗi thấp thỏm.
Đến sáng hôm sau thức dậy, Lâm Quân Trạch vẫn còn bặt vô âm tín.
Cố Tri Ý hiểu rõ hành động lần này có mức độ nguy hiểm cao độ, lòng cô không khỏi trĩu nặng.
Cô lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng, sau khi ăn xong liền sang nhà Trần Nguyệt Hương.
Trần Nguyệt Hương thấy Cố Tri Ý sang nhà thì chẳng lấy làm lạ, chị cười hiền: “Em dâu, chị biết ngay là em sẽ sang mà. Ngồi xuống đây em.”
Cố Tri Ý cũng mỉm cười hỏi lại: “Chị Nguyệt Hương, chắc là anh Quân Trạch nhà em vẫn chưa về phải không ạ? Tối qua Trịnh đoàn trưởng cũng chưa về nhà sao?”
“ Đúng vậy, suốt đêm qua anh ấy đã ra ngoài làm nhiệm vụ cùng đồng chí Lâm nhà em. Em đừng lo lắng quá, chừng vài hôm nữa là về thôi.” Trần Nguyệt Hương an ủi.
Cố Tri Ý tới đây được mấy tháng, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy Lâm Quân Trạch đi làm nhiệm vụ xa nhà. Cô gật đầu, cố nén nỗi lo lắng trong lòng xuống, chuyện trò với chị Nguyệt Hương đôi ba câu rồi từ biệt ra về.
Đại Bảo đang chơi cùng Tam Bảo. Dù còn nhỏ xíu, nhưng thằng bé lại rất thích bế bồng Tam Bảo. Mỗi lần Đại Bảo ôm chặt đến nỗi Tam Bảo cảm thấy khó chịu, thành ra bé con cứ thấy Cố Tri Ý là như vớ được phao cứu sinh vậy, mắt sáng rỡ.
“A a a!” Tam Bảo giãy giụa trong vòng tay anh, miệng la to: “Mẹ ơi, cứu con với!”
Cố Tri Ý bước tới, bế Tam Bảo lên, cười tủm tỉm: “Trời ơi, anh trai chơi với con không vui sao?”
Nào ngờ Tam Bảo trực tiếp ôm lấy cổ Cố Tri Ý, dụi dụi mũi rồi bĩu môi, lầm bầm gọi ' anh trai thối'.
“Thôi được rồi, Đại Bảo đi xem xem Nhị Bảo có học hành nghiêm chỉnh không nào?” Cố Tri Ý ra lệnh.
Đại Bảo xỏ giày vào rồi sang phòng bên cạnh xem Nhị Bảo. Vừa đi vào đã thấy Nhị Bảo ngồi chơi từ lúc nào, chồng bài tập mà Cố Tri Ý giao cho vẫn còn nguyên đó, chưa động đũa vào chút nào.
“Nhị Bảo, em lại trốn học ngồi chơi rồi! Anh sẽ mách mẹ!” Đại Bảo hô to, mặt đầy vẻ đắc ý.
“Lâm Đại Bảo, anh chỉ được mỗi cái mách lẻo thôi sao!” Nhị Bảo không phục, bĩu môi lẩm bẩm.
Vừa rồi Cố Tri Ý nhờ Đại Bảo trông Tam Bảo mà lại không để cậu trông cùng, Nhị Bảo vẫn còn ấm ức trong lòng về chuyện đó.
“Lêu lêu lêu, anh cứ mách lẻo đó, ai bảo em không học hành nghiêm chỉnh!” Đại Bảo lè lưỡi trêu chọc rồi ba chân bốn cẳng chạy mất, để lại Nhị Bảo đang phừng phừng lửa giận.
Nhị Bảo sợ anh trai lại vạch trần mình nên vội vàng đuổi theo. Vốn dĩ Đại Bảo chẳng có ý định mách lẻo thật, nào ngờ Nhị Bảo lại tự chui đầu vào rọ.
“Mẹ ơi, mẹ đừng nghe anh Đại Bảo nói linh tinh, con học tập nghiêm túc mà!” Nhị Bảo vừa đuổi theo vừa thanh minh, vẻ mặt mếu máo.
Cố Tri Ý chỉ biết ngạc nhiên nhìn hai đứa con trai đang bày trò, rồi bật cười.
Lại nhìn sang Đại Bảo, thằng bé chỉ đành buông tay, ý nói con cũng chịu thua với thằng em này rồi.
Cuối cùng, Nhị Bảo vừa khóc lóc vừa hoàn thành bài tập dưới sự giám sát của mẹ.
Về phần Lâm Quân Trạch, công việc ban đầu không mấy thuận lợi như dự kiến, nhưng may mắn thay nhờ có phần văn kiện quý giá kia mà việc bắt giữ những kẻ tình nghi trở nên dễ dàng hơn nhiều. Cả những tang vật được ngụy trang kín kẽ ấy cũng đều được thu giữ không sót thứ gì.
Chỉ là bản thân Lâm Quân Trạch cũng bị vài vết thương nhỏ, nhưng vốn đã từng trải qua mưa b.o.m bão đạn nên anh chẳng hề bận tâm gì đến những vết xước nhỏ nhặt này. Đối với anh, chúng chỉ như những vết muỗi đốt.
Phía bên kia cũng đã bắt được kẻ cầm đầu cùng toàn bộ ổ nhóm tình báo tinh vi. Sau khi rút lưới thành công, mọi người mới bắt đầu thanh lọc những kẻ “gian tế” ẩn mình trong khu tập thể quân đội.
---