Mẹ Trương lúc này tự dưng lại quýnh quáng cả người.
“Mẹ ơi, trước tiên mẹ đừng quá nóng vội, vợ con có chân đâu mà chạy mất chứ.”
Cương Tử kéo tay mẹ mình, cười an ủi bà.
“Cái thằng nhóc này, mẹ anh mà lại không sốt ruột hay sao? Bao nhiêu năm trời, giờ con mới rước được về một cô con dâu ưng ý, làm sao mẹ không để tâm cho được hả?” Mẹ Trương cũng cạn lời với thằng con, chuyện chung thân đại sự của chính mình mà nó lại chẳng hề nóng lòng.
“Mẹ ơi, lúc này thì cũng không vội nữa. Con đã nói chuyện với chú thím bên nhà Hiểu Lan rồi, chừng hai hôm nữa chúng ta hãy sang. Cũng để nhà bên ấy có thời gian chuẩn bị nữa chứ.”
“ Đúng đúng đúng, cái này cũng có lý.” Mẹ Trương cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Hai mẹ con ngồi trong sân, vừa lặt rau vừa hàn huyên một hồi.
“ Đúng rồi, con cũng đói bụng rồi đúng không? Để mẹ vào bếp nấu cơm cho con ăn.” Mẹ Trương đứng dậy liền chuẩn bị đi nấu cơm.
Cương Tử để hành lý vào trong phòng, cũng đi tới hỗ trợ mẹ.
“Mẹ ơi, lần trước con vừa mới được cất nhắc, hiện tại đã lên làm phó tiểu đoàn trưởng rồi.” Cương Tử đợi đến khi về nhà mới chia sẻ tin tức này với mẹ mình.
Trời đất ơi! Tin vui cứ thế dồn dập kéo đến! Mẹ Trương cảm thấy may mắn là trái tim bà vẫn còn cường tráng, nếu không thì lúc này đã xúc động đến mức ngất xỉu rồi.
Nhưng mà hiện tại cũng vẫn rất kích động, lập tức đặt đồ ăn trong tay xuống dưới.
“Ối chao, đây chẳng phải là song hỷ lâm môn rồi sao, tốt quá chừng, tốt quá chừng! Lát nữa cha con về, mẹ nói cho cha nghe, kiểu gì ông ấy cũng mừng đến phát dại lên mất thôi!” Mẹ Trương cười tươi đến mức không thấy mắt đâu.
Nhưng là ngay sau đó lại nghĩ tới điều gì: “Vậy, sau này khi con và Hiểu Lan đã kết hôn rồi, liệu con bé có theo con về khu đơn vị không?”
Mẹ Trương nghĩ tới vấn đề này.
Nói cho cùng thì con trai bà cũng làm công việc đặc thù, đôi vợ chồng son vừa kết hôn mà đã phải mỗi người một ngả, cũng chẳng hay ho gì.
Cương Tử cũng chỉ có thể trấn an bà: “Mẹ ơi, mẹ cứ yên tâm đi, con đã nói chuyện với Hiểu Lan rồi mẹ ạ. Con bé đã ưng thuận chờ con mấy năm, đợi khi con được cất nhắc lên chức vụ cao hơn, con sẽ về đón cô ấy cùng lên khu đơn vị.”
“Ai, tốt tốt tốt. Đúng là làm khó Hiểu Lan rồi. Vậy con sau này phải đối xử thật tốt với người ta, có biết không?” Mẹ Trương còn không quên dặn dò con trai mình một câu.
“Mẹ ơi, cái này mà mẹ cũng phải dặn dò sao? Vợ con, dĩ nhiên con sẽ thương yêu, chiều chuộng cô ấy hết mực rồi!” Cương Tử lúc này cũng tủm tỉm cười, trêu mẹ.
Vẻ mặt mẹ Trương vui mừng. Xem ra, con người ta sắp dựng vợ gả chồng là thay đổi hẳn.
Ngay cả thằng con trai của bà cũng đã ra dáng một trụ cột trong nhà.
Hai mẹ con vừa nói vừa cười với nhau, rất nhanh đã giúp đỡ nhau làm xong cơm trưa.
Đến giờ tan tầm, cha Trương cùng với em trai Cương Tử là Trương Cường khiêng cái cuốc vai kề vai trở về nhà.
“Cha.” Cương Tử gọi một tiếng, liền tiến lên tiếp nhận cái cuốc từ tay cha Trương.
“Ôi chao, con về rồi đấy à! Mẹ nó mấy hôm nay cứ đứng ngồi không yên, ngày nào cũng ngóng con về, cứ nghĩ bụng con cũng sắp về rồi.” Cha Trương, một nông dân chất phác, trông thật hiền lành, dáng người vạm vỡ, cao chừng mét bảy mươi lăm, tóc đã điểm bạc nhưng ánh mắt vẫn tinh anh lắm.
“Dạ, đúng vậy ạ. Cha mau rửa tay rồi vào ăn cơm đi ạ.” Cương Tử cười đáp.
Anh thuận tay vỗ vỗ bả vai thằng em trai nhà mình: “Thằng nhóc này, xem ra ăn uống no đủ lắm đây, trông lớn phổng phao hẳn rồi!”
Đã lâu không gặp, thằng em Cường dạo này lớn nhanh như thổi, giờ đã cao xấp xỉ mét tám, mét chín rồi.
“Anh, em thế này gọi là phát triển thân thể! Đúng rồi, anh, chị dâu đâu rồi?”
Cường nhìn khắp sân, nhưng vẫn không thấy bóng dáng vị chị dâu tương lai mà anh trai mình nhắc đến, không kìm được bèn mở miệng hỏi.
---