Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 432

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Vào thời điểm cuộc nói chuyện của mọi người sắp kết thúc, Cố Tri Ý cố ý đưa chân ra một chút, khiến người đứng cạnh va phải Uông Mỹ Phương.

Đột nhiên, Uông Mỹ Phương bị va phải một cái, loạng choạng lao về phía trước. Dù cô ta vội vàng bám lấy bàn để giữ thăng bằng, mấy cái đĩa trên bàn vẫn rơi loảng xoảng xuống đất. Tức thì, mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía đó.

Người phụ nữ đụng phải cô ta liên tục xin lỗi, còn Uông Mỹ Phương đành cố nặn ra nụ cười méo xệch để giữ sĩ diện của một người phụ nữ hào phóng, dịu dàng.

“Không, không có việc gì, không đáng ngại. Lần sau cẩn thận một chút.”

Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Uông Mỹ Phương lại thầm nguyền rủa một lượt từ đầu đến chân người phụ nữ vừa đụng vào mình.

Thật xúi quẩy!

Ban đầu, cô ta cứ tưởng mọi chuyện đã êm xuôi.

Nào ngờ, một người phụ nữ đứng xung quanh nhìn thấy chiếc chìa khóa từ trên người Uông Mỹ Phương rơi xuống, lại tốt bụng tiến tới nhặt lên, đưa trả cho Uông Mỹ Phương.

“Chị Hứa này. Đây là chìa khóa của chị phải không?”

Uông Mỹ Phương nhìn thấy chìa khóa được đưa đến tận tay mình, trong lòng càng thêm hoảng loạn tột độ, quả thực không thể ngờ chiếc chìa khóa lẽ ra phải nằm trong tay Cố Tri Ý, giờ lại rơi vào tay cô ta?

“Không, không phải, không phải của tôi.” Uông Mỹ Phương cuống quýt, phản ứng đầu tiên là chối bay chối biến ngay lập tức.

Mấy bà chị dâu đứng xung quanh, ai nấy đều biết chuyện buổi sáng, cho nên khi họ vừa nghe thấy hai từ “chìa khóa” thì mọi tai mắt đều lập tức đổ dồn.

“Thế nhưng, em tận mắt nhìn thấy vật này rơi từ người chị xuống mà.” Cô gái đoàn văn công thấy khó hiểu vô cùng.

Rõ ràng là đồ vật rơi từ trên người mình xuống, tại sao còn phủ nhận không phải của mình chứ?

Chủ yếu là do mấy cô gái trẻ thì không hay biết chuyện gì đã xảy ra sáng nay, nhưng những người lớn tuổi xung quanh thì ai cũng rõ mười mươi.

Nhìn thấy cái chìa khóa này thì đã có người vội vã đi báo tin.

Còn Uông Mỹ Phương, cô ta vẫn đang cuống quýt phủ nhận, nhưng rồi khi biết không thể chối cãi được nữa, liền biến sắc, thẹn quá hóa giận.

“ Tôi nói này, cô gái nhỏ như cô sao lại cố chấp đến vậy? Tôi đã nói không phải là của tôi rồi, sao cô cứ quấy rầy tôi mãi thế?”

Cô gái đoàn văn công thấy oan ức vô cùng, rõ ràng chỉ muốn làm việc tốt, cớ sao lại bị mắng xối xả như vậy?

Không khỏi cảm thấy đôi chút tủi thân, thấy vậy, những người xung quanh cũng lên tiếng bênh vực vài câu.

Uông Mỹ Phương sợ rước thêm phiền toái liền lập tức đẩy đám đông ra, định bỏ đi. Chỉ có điều, cuối cùng cô ta vẫn không sao thoát khỏi.

“Sao thế này?” Giọng nói của Trịnh Quang Huy vang lên ở phía sau.

Lúc này Uông Mỹ Phương vừa định cất bước, liền đứng khựng lại.

Vốn dĩ cô ta đã đủ rắc rối rồi, dù trong lòng muốn giả vờ như không biết gì mà chuồn lẹ.

Thế nhưng, chuyện này đã thu hút hết sự chú ý của mọi người, bởi vì trước đó cô ta gây huyên náo khiến mọi người vây xung quanh, lối đi cũng bị đám đông vây chật cứng. Dù Uông Mỹ Phương có muốn chuồn đi lúc này cũng đành bó tay.

Nhưng điều này chỉ càng chứng tỏ cô ta đang chột dạ, nên không dám hé răng nửa lời.

Cô ta không muốn mở lời, nhưng những người xung quanh đâu thiếu người sẵn lòng kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện.

Nghe được chuyện chiếc chìa khóa, Trịnh Quang Huy liền liếc nhìn Cố Tri Ý, ánh mắt đầy thâm ý.

Thấy cô đứng cách đó một quãng khá xa, ông không khỏi thấy buồn cười. Quả là một người rất biết cách tránh xa mọi hiềm nghi.

Sau khi xem xong chiếc chìa khóa, xác nhận đúng là chìa khóa của chiếc hộp kia thì ông không khỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, trước tiên phải giải quyết phiền toái này đã.

Ông nhìn Uông Mỹ Phương, chất vấn: “Vợ đồng chí Hứa, cô giải thích xem, chuyện này là cớ làm sao?”

Uông Mỹ Phương vừa rồi đã kịp suy tính kỹ lưỡng, liền định đổ lỗi cho Cố Tri Ý đã vu oan giá họa cho mình.

Chỉ là lời lẽ ngụy biện đó còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng. Cố Tri Ý dường như đã đoán được cô ta định nói gì.

“Chị dâu Uông chẳng lẽ muốn nói tôi vu oan cho chị sao? Tối nay tôi đứng cách xa chị đến vậy, thì làm sao có thể hãm hại chị được chứ? Chị thấy có đúng không?”

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 432