Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 438

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Ánh mắt Lâm Quân Trạch dù hơi lờ đờ vì men say, nhưng vẫn nhìn Cố Tri Ý đầy ẩn ý, giọng khàn khàn: “Nếu là đồ vợ tôi đưa, dù là độc dược thì có sá gì?”

“Cái đồ tinh quái này!” Cố Tri Ý còn chưa kịp mừng thầm, Nhị Bảo đã nhanh nhảu chen ngang.

“Mẹ ơi, thuốc độc giống loại Hoàng hậu độc ác cho Bạch Tuyết uống đó ạ?”

Cố Tri Ý: “...” Thật tình, chỉ muốn vác ngay cái thằng nhóc phá đám này đi chỗ khác cho khuất mắt!

Bầu không khí lãng mạn vừa chớm nở đã bị Nhị Bảo dập tắt không thương tiếc. Vốn dĩ Cố Tri Ý định tống cổ hai nhóc sang phòng khác ngủ, ngờ đâu chúng lại làm mình làm mẩy, mè nheo không chịu. Chúng còn giả bộ nghiêm trang, vung tay múa chân mà rằng: “Mẹ ơi, hôm nay là ngày Tết mà, cả nhà mình phải ở bên nhau đón Tết chứ ạ!”

Cố Tri Ý: Lần này thì Cố Tri Ý đành chịu, chẳng thể phản bác được lời nào. Thôi được rồi! Dù sao, ở đây cũng có tục lệ đón giao thừa.

Thế là cả nhà, ngoại trừ Tam Bảo đã ngủ say như chết, những người còn lại vẫn tỉnh táo ngồi trong phòng, chuyện trò rủ rỉ lúc có lúc không.

Đại Bảo cũng hóa thành một "cỗ máy hỏi" đầy tò mò. Thằng bé cứ hỏi tới tấp khiến Cố Tri Ý phải đau cả đầu. Quả thật, trẻ con ở cái tuổi này có vô vàn những thắc mắc ngây ngô, Cố Tri Ý đành kiên nhẫn từng li từng tí giải thích cho chúng.

Chẳng hạn như: Trên mặt trăng thật sự có Hằng Nga không? Nhị Lang Thần có sống ở trên đó không? Tết đến có con quái vật nào xông ra không?

Những câu hỏi từ đâu đâu cũng nghĩ ra, muôn hình vạn trạng, khiến người lớn cũng phải bó tay. Cố Tri Ý không khỏi thầm nghĩ: Cũng may, cô vốn là người ham đọc sách, chứ nếu không, e rằng đã chẳng đỡ nổi những câu hỏi oái oăm của lũ nhóc này rồi.

Lâm Quân Trạch chỉ ngồi một bên, lặng lẽ ngắm nhìn ba mẹ con quây quần đầm ấm bên nhau. Một cuộc sống như thế này, trước kia anh thật tình chưa từng dám mơ tới. Thời gian cứ thế trôi đi lúc nào không hay, khi đồng hồ điểm đúng mười hai tiếng, bên ngoài đã bắt đầu vang lên tiếng pháo nổ giòn giã.

Lâm Quân Trạch đứng dậy, đi ra ngoài sân, treo những tràng pháo lên.

Cố Tri Ý lay gọi Đại Bảo và Nhị Bảo dậy, rồi tự mình nhẹ nhàng đi ra phía sau, đặt Tam Bảo vào trong không gian riêng. Làm vậy, thằng bé sẽ không bị tiếng pháo nổ đánh thức.

Chờ nhà hàng xóm đốt hết pháo, Lâm Quân Trạch mới tiến tới châm dây pháo của nhà mình. Lập tức, ánh lửa bùng lên rực rỡ b.ắ.n ra bốn phía, tiếng pháo bùm bùm vang động, dẫu đã bịt tai mà vẫn thấy đinh tai nhức óc. Đến khi tiếng pháo dứt hẳn, Đại Bảo và Nhị Bảo vẫn còn hưng phấn, líu lo nói với Cố Tri Ý bằng giọng điệu ngọt xớt: “Mẹ ơi, năm mới vui vẻ! Chúc mẹ càng ngày càng xinh đẹp trẻ trung ạ.”

Hai đứa nhóc đúng là miệng ngọt như bôi mật vậy.

Lâm Quân Trạch đứng bên cạnh, trong lòng dâng lên một nỗi chua chát nhẹ. Cũng may, hai thằng con vẫn chưa quên mất người cha này. Chúng cười tươi rói, chắp tay trước Lâm Quân Trạch, nói: “Ba ba, năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài, tiền vô như nước! Mau mau lấy bao lì xì ra cho chúng con đi ạ!”

Lâm Quân Trạch: “ Đúng như dự đoán mà!” Anh thầm thở dài trong bụng, thấy mình cứ như một cái máy phát lì xì vô tri vậy. Không nói thêm lời nào, anh đành rút những phong bao lì xì đã chuẩn bị sẵn trong túi áo ra.

“Đây, lì xì năm mới vui vẻ nhé! Nhớ là bớt chọc giận mẹ các con đi đấy.”

“Hừ, Ba ba mới là người chọc giận mẹ nhiều nhất ấy chứ!” Đại Bảo bĩu môi kháng nghị ra mặt.

“ Đúng vậy, ba còn giấu tiền riêng nữa!” Nhị Bảo, dù biết mình cũng có ít tiền riêng giấu giếm, nhưng vẫn rất “nghiêm túc” cho rằng ba ba giấu tiền riêng là việc không đúng. Đúng là cái thằng nhóc lắm lời, nói cha mà chẳng chịu nhìn lại chính mình!

Lâm Quân Trạch không ngờ có ngày mình lại bị hai thằng con trai nói cho cứng họng. Này, cái chuyện đó đã qua bao lâu rồi mà chúng vẫn còn nhắc tới mãi thế chứ?

Đặc biệt, khi thấy vợ mình đứng cạnh, cười mà như không cười nhìn mình, anh vội vã giải thích: “Vợ ơi, lần này anh thật sự không có giấu quỹ đen đâu. Tiền nong anh đã giao hết cho em giữ cả rồi.”

Cố Tri Ý khoanh tay trước ngực, gật đầu lia lịa, ra vẻ đã tường tận mọi chuyện: “Em biết mà, anh vội vàng làm gì chứ?” Nói rồi, cô quay người đi vào nhà.

Lâm Quân Trạch nghĩ thầm: Chứ chẳng lẽ anh không sợ làm gia đình mình lục đục à?

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 438