Cố Tử Lâm cũng biết mình đã lỡ lời, liền gật đầu lia lịa ra vẻ đã hiểu. Lúc này, Cố Tử Mộc mới chịu buông tay anh ra, nhỏ giọng dặn: “Khi nào về đến nhà rồi hẵng nói!” Sau đó, hai anh em lại nhanh chóng trở về hòa mình vào nhịp sống lao động thường ngày như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc đó, tiếng loa phát thanh của thôn cũng đã bắt đầu vang lên, loan báo những tin tức liên quan đến việc khôi phục kỳ thi. Cố Tử Lâm cảm thấy vô cùng bội phục anh trai mình. Chuyện động trời như vậy mà anh ấy vẫn có thể chuyên tâm làm việc đến thế.
Thật ra, trong lòng Cố Tử Mộc cũng dậy sóng kích động không kém, chẳng qua anh vốn tính tình trầm lặng, mọi chuyện đều giấu kín trong lòng. Hôm nay đúng là ngày nghỉ ở xưởng, vậy nên Cố Tử Mộc mới xuống ruộng phụ giúp gia đình.
Trên đường tan ca trở về, không ít người vẫn đang xôn xao bàn tán về vấn đề này. Ai nấy đều bàn tính lát nữa sẽ đi lên trấn trên thử tìm xem liệu có còn mua được tài liệu học tập hay không. Mà lúc này, hai anh em nhà họ Cố, với tài liệu học tập đã có sẵn trong tay, lại lặng lẽ bước đi giữa dòng người.
Chờ đến khi hai người về tới nhà, Cố Khôn, người đã tan ca từ sớm, đang ngồi ở sân trước rít điếu thuốc lào. Vừa nhìn thấy hai con trở về, niềm vui trên nét mặt ông cứ thế tuôn trào, không sao che giấu nổi nữa. “Hai đứa cũng nghe về tin tức đó rồi đúng không?” Tuy là hỏi vậy, nhưng trong lòng ông đã sớm biết rõ rồi.
Cả hai anh em vui sướng gật đầu lia lịa.
Cố Khôn bất chợt nhìn sang Cố Tử Mộc, hỏi khẽ: “Thằng cả, con định liệu thế nào?” Ông muốn biết, liệu con trai mình sẽ tiếp tục gắn bó với công việc ở xưởng chế biến thịt, hay dốc sức thi đại học.
Hiển nhiên, Cố Tử Mộc cũng biết cha mình muốn hỏi điều gì. Anh hơi nắm chặt bàn tay, nhìn cha với vẻ đầy quyết tâm: “Thưa cha, con muốn thử sức một phen.”
Từ trước đến giờ, Cố Tử Mộc vẫn luôn tự nhủ mình là anh cả trong nhà, có bổn phận phải gánh vác trách nhiệm tề gia lập nghiệp. Thế nhưng hơn một năm nay, Cố Tri Ý thường xuyên viết thư cho anh, khiến anh cũng đã nghiêm túc suy nghĩ lại mọi chuyện.
Quả thật, anh có thể tiếp tục làm việc ở xưởng chế biến thịt để kiếm tiền nuôi nấng gia đình, nhưng nếu vậy, trong lòng anh vẫn không khỏi trăn trở, tiếc nuối. Chính vì thế, lúc này anh muốn làm theo ý nguyện của mình, thử sức với kỳ thi một phen. Nếu không thi đậu, thì đành coi như duyên phận đã định, rồi trở lại với công việc quen thuộc ở xưởng chế biến thịt.
Cố Khôn chẳng lấy làm lạ khi nghe Cố Tử Mộc bày tỏ tâm tư, ông chỉ khẽ gật đầu tán thành. Ở tuổi này, ông vẫn tự thấy mình còn khỏe mạnh, chưa cần các con phải quá lo toan chuyện phụng dưỡng tuổi già. Đương nhiên, ông cũng không muốn đặt gánh nặng lên vai con trai. Vốn dĩ, thân phận làm con trưởng trong nhà đã đủ phần vất vả. Nếu lần này Cố Tử Mộc đã có tâm nguyện muốn thử sức, thì cứ để thằng bé yên tâm ứng thí thôi! Ông lại gật đầu thêm lần nữa: “Thôi được, cha cũng chẳng giúp được gì nhiều nhặn, trong khoảng thời gian này các con cứ chuyên tâm đèn sách là đủ rồi.”
Sau đó, ông lại quay sang nhìn Cố Tử Lâm, giọng điệu nghiêm nghị hơn: “Con giờ cũng đã làm cha rồi, mọi chuyện phải liệu tính cho thấu đáo! Cứ vững lòng mà đi thi, việc nhà đã có cha mẹ quán xuyến đâu vào đấy cả rồi.” Dù lời nói với Cố Tử Lâm có phần cộc cằn, nhưng trong lòng ông, sự quan tâm dành cho con trai chẳng hề vơi bớt.
Cố Tử Lâm cũng thấu hiểu, giờ đây mình đã có gia đình riêng. Đến khi anh khăn gói lên thành phố học đại học, quả thực việc nhà không thể thiếu bàn tay chăm nom của cha mẹ. May mắn là hiện tại cả nhà vẫn chưa tách khẩu, nên cha mẹ giúp đỡ mọi bề cũng tiện đường hơn nhiều.
Tối đến, sau bữa cơm đạm bạc, cả nhà quây quần bàn bạc về chuyện hệ trọng này. Ai nấy đều tỏ rõ sự coi trọng đặc biệt. Nếu may mắn đỗ đạt, nhà ta sẽ có đến hai sinh viên cơ đấy! Chuyện này, Lưu Ngọc Lan nghĩ mà còn không dám tin là thật! Thế nhưng hai đứa con trai đã quyết chí rồi, bà cũng dốc lòng ủng hộ hết mực.