Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 456

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trịnh Quang Huy còn chưa dứt lời, đã bị một người khác nhanh nhẹn chen ngang.

“Xin chào đồng chí, tôi xin tự giới thiệu một chút. Tôi là Ôn Triều, từ khoa Trung văn của Đại học Bắc Kinh. Lần này tới đây, chủ yếu muốn hỏi đồng chí có muốn suy nghĩ về việc đến Đại học Bắc Kinh của chúng tôi không?”

Cố Tri Ý ngước mắt nhìn giáo sư Ôn đang đeo một cặp kính lão. Khí chất của ông quả thật khác biệt.

Đôi bên thái dương điểm bạc, song không hề làm ảnh hưởng chút nào. Khi nhìn người khác, đôi mắt ông ánh lên vẻ thâm trầm của tri thức và sự uyên bác qua năm tháng, đó là điều mà người thường có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể giả tạo được.

Trong trí nhớ của cô dường như cũng có một dáng hình như vậy hiện hữu, chỉ là đã lâu lắm rồi, mọi thứ trở nên mờ nhạt trong ký ức.

Song cũng chẳng mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, Cố Tri Ý khẽ gật đầu: “Chào giáo sư Ôn.”

“Ôi chao, không biết đồng chí Cố suy nghĩ thế nào về lời đề nghị này? Nhưng đồng chí cứ yên tâm, học phí bên chúng tôi sẽ hoàn toàn miễn giảm, còn có thêm cả trợ cấp sinh hoạt. Đồng chí không cần quá lo lắng về việc khi tới đó sẽ không có đủ phí sinh hoạt đâu.”

Đoán chừng là Ôn Triều cũng sợ Cố Tri Ý sẽ không đồng ý, nên ông mới nhấn mạnh vào những lợi ích này, nói đến nỗi khiến ai nấy xung quanh đang vây xem cũng phải động lòng.

Cố Tri Ý cũng biết, mấy năm nay, sinh viên đại học đều được miễn học phí và cấp thêm trợ cấp sinh hoạt.

Song cô cũng chẳng thiếu thốn chút tiền bạc này. Chủ yếu là vì trước đó cô đã nộp đơn vào Đại học Thanh Hoa nên không muốn thay đổi nữa.

Bản thân cô còn đang định lựa lời từ chối khéo thì từ phía sau đã vang lên một giọng nói ồn ào xen lẫn tiếng thở dốc.

“Hay lắm lão Ôn kia, sao lại không quân tử thế hả? Thế mà dám lén lút sau lưng tôi mà tìm đến đây.” Người còn chưa thấy mặt đâu đã nghe thấy tiếng vang dội, thế mà lại khiến Cố Tri Ý có một cảm giác quen thuộc đến lạ, cứ như thể đã từng gặp ở đâu đó rồi.

Ôn Triều không cần quay đầu lại vẫn biết người vừa đến là ai, ông cười khẩy đáp: “Lão Dương à, cái này là làm việc bằng thực lực, sao có thể nói tôi nhanh chân cướp mất cơ hội của ông được?”

Chờ cho đến khi người kia tiến đến trước mắt, Cố Tri Ý đã kinh ngạc đến mức muốn rớt quai hàm.

Vị này... Chẳng phải là thầy Dương, người từng ngồi chung chuyến tàu hôm trước hay sao?

Cố Tri Ý nhìn sang Lâm Quân Trạch. Dường như anh cũng vừa nhận ra vị giáo sư kia.

Anh cũng quay lại, khe khẽ gật đầu với vợ.

Giáo sư Dương tiến đến, vừa thấy hai gương mặt quen thuộc đã bất giác thốt lên “Ấy!” một tiếng.

Ông chỉ thiếu điều vỗ đùi đánh đét, cứ thế không ngừng lẩm bẩm: “Thật là có duyên! Đúng là duyên phận lạ kỳ!”

Thầy Ôn Triều cứ ngỡ cái lão Dương này bị sốt phát ban rồi hay sao, nếu không thì sao lại kích động đến mức ấy chứ?

“ Tôi nói này lão Dương già, tôi cũng chỉ đến trước ông có một bước. Lời còn chưa dứt, ông đã kích động đến thế làm gì.”

Thầy Ôn Triều nghĩ bụng, dẫu sao hai người cũng là bạn thân lâu năm, vẫn nên nhường lão già này một chút vậy.

Nào ngờ, giáo sư Dương lại cười ha hả, chẳng thèm để ý đến Ôn Triều, tiến lại gần, kéo tay Cố Tri Ý mà hỏi han tỉ mỉ một hồi.

“Ối chao! Hóa ra đúng là con bé này! Tôi đã nói mà, làm gì có chuyện trùng họ trùng tên đến vậy? Cứ ngỡ là ngẫu nhiên, ai dè lại chính là cháu thật. Chẳng phải cháu đang ở thành phố Triều hay sao? Cớ sao lại lặn lội đến tận tỉnh Liêu xa xôi thế này?”

Bị thầy Dương hỏi han tới tấp một cách nhiệt tình và ân cần như vậy, Cố Tri Ý có phần hoảng hốt, dẫu lòng vẫn thấy ấm áp lạ thường.

Cô vẫn từ tốn đáp lời: “Chào thầy Dương ạ, không ngờ lại có duyên thế này! Đúng là cháu đây, chồng cháu tham gia quân ngũ ở đây, năm ngoái đã đưa cả cháu và mấy đứa nhỏ đến rồi ạ. Vậy hôm nay, chú đến đây là có việc gì ạ?”

Nói rồi, cô lại liếc nhìn đi nhìn lại giữa giáo sư Dương và thầy Ôn Triều thêm mấy bận.

Lần này, giáo sư Dương lại phá ra cười lớn hơn nữa.

“Ối, suýt nữa thì quên mất không nói với cháu, chú chính là giáo sư khoa Văn của Đại học Hoa Thanh. Lần này nhà trường cử chú đến đây để gặp gỡ và trao đổi với cháu một chút. Ai dè lại bị cái lão già Ôn Triều đáng ghét kia chẳng biết ngượng là gì, nhanh chân chạy đến trước mất rồi.”

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 456