Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 458

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cố Tri Ý cũng chỉ nói vài điểm rồi dừng lại. Nhưng những lời này đã đủ sức lay động những vị giáo sư vốn đã rất nhạy bén với thời cuộc và kiến thức chính trị.

Nói chuyện đến cuối cùng thì Giáo sư Ôn Triều thở dài thườn thượt, vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Lần này trở về, e rằng tôi không biết ăn nói thế nào với lãnh đạo nhà trường đây!”

Nói xong lại gật gù ra chiều suy ngẫm.

Mọi người đều hiểu đó chỉ là lời đùa vui của ông, Cố Tri Ý cũng chỉ mỉm cười.

Giáo sư Dương sợ Cố Tri Ý nghĩ ngợi, bèn lên tiếng an ủi cô: “Cháu đừng để bụng lời ông ấy! Ông ấy chỉ đang ghen tị vì chú Dương đã tìm được một học trò xuất sắc như cháu thôi đấy!”

Nói xong lại bày ra vẻ mặt không đồng tình, chuẩn bị quay sang "phê bình" Giáo sư Ôn.

Đáng tiếc, dường như Giáo sư Ôn đã biết trước suy nghĩ của ông.

Ông ấy chỉ hứ một tiếng rồi quay người bước ra ngoài, chẳng buồn nghe thêm.

Cố Tri Ý nhìn hai vị giáo sư trêu ghẹo nhau, không khỏi bật cười thầm. Từ đó có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa họ hẳn là rất tốt, nếu không sẽ không tùy tiện đùa giỡn như vậy.

Vốn dĩ Cố Tri Ý còn muốn mời hai vị giáo sư ở lại dùng cơm, nhưng cả hai đều không tiện nán lại, bèn phất tay chào rồi cáo từ.

Cô tiễn hai người họ ra đến tận cửa rồi có đồng chí Trịnh Quang Huy đưa ra xe.

Đợi đến khi cửa đóng lại, Lâm Quân Trạch bất ngờ bế bổng Cố Tri Ý lên, khiến cô giật mình.

“Ấy, anh làm gì vậy?” Cố Tri Ý bất ngờ bị nhấc bổng, gương mặt đỏ bừng, bèn khẽ vỗ vào vai chồng.

“Vợ của anh đúng là quá giỏi!” Anh nói, rồi không ngần ngại đặt một nụ hôn chụt lên môi vợ.

“Thôi được rồi, mau thả em xuống đi, lỡ có ai nhìn thấy thì chẳng hay ho gì.”

Mặt Cố Tri Ý đỏ bừng lên. Cô giục chồng thả mình xuống, nào ngờ anh lại nổi hứng trêu chọc.

“Anh không thả đâu. Vả lại, làm gì có ai thấy đâu cơ chứ.”

Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo: ...

Không đâu. Cha, chúng con thấy đấy ạ!!!

Hơn nữa lại còn thấy rất rõ ràng nữa là đằng khác.

Hai người họ cứ quấn quýt bên nhau một lúc, Cố Tri Ý mới nhìn thấy ba anh em đang lén lút thập thò bên ngoài.

Nhất thời lại càng xấu hổ hơn nữa.

Cô thẹn quá hóa giận gọi lớn: “Lâm Hạo Nhiên! Lâm Hạo Kiệt! Lâm Hạo Thần! Vào đây cho mẹ ngay!”

Xong rồi! Lúc mẹ gọi tên đầy đủ thế này thì cũng là lúc họ gặp nạn to rồi.

Ba anh em mặt mày ỉu xìu, lủi thủi bước vào nhà.

Ba đứa trẻ đứng xếp hàng ngay ngắn trước mặt Cố Tri Ý. Nhị Bảo lanh chanh nhận lỗi trước tiên: “Mẹ ơi, chúng con có thấy gì đâu ạ. Thật mà!”

Haizz, lời nói ấy chi bằng đừng nói thì hơn.

Đại Bảo chỉ biết đỡ trán. Trong mắt cậu, thằng em này đúng là ngốc nghếch chẳng khác nào đồng đội của heo.

Lúc này, cậu vẫn im thin thít, nín thở chờ xem mẹ sẽ xử trí thế nào.

“Hửm? Thật sự là không thấy ư?”

Cố Tri Ý cố tình làm mặt giận, Nhị Bảo lập tức rụt cổ lại.

Thế nhưng Tam Bảo lại nhanh chân hơn cả hai anh, sà vào ôm lấy chân Cố Tri Ý, bi bô mách: “Thấy... hôn ạ.”

Đến nước này thì còn chối cãi vào đâu được nữa.

Đại Bảo cảm thấy tủi thân vô cùng, đúng là bị hai đứa em ngơ ngác này làm liên lụy rồi.

Cố Tri Ý quyết định để mặc cha con họ tự giải quyết, bản thân cô không muốn bận tâm thêm nữa.

Ôi chao, đúng là bị các con nhìn thấy thật rồi! Thật là xấu hổ quá đi mất!

Lâm Quân Trạch cũng đành chịu. Anh ngước nhìn ba cậu con trai bé bỏng trước mặt, khẽ hắng giọng: “Vừa rồi các con chẳng thấy gì sất, nghe rõ chưa?”

Nhị Bảo ngơ ngác, chẳng hiểu ra sao, liền hỏi: “ Nhưng mà chúng con rõ ràng đã thấy mà, cha!”

“Có thấy rồi thì cũng coi như chưa thấy gì. Rõ chưa?” Lâm Quân Trạch ra vẻ dọa nạt.

Ba đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu cái rụp. Được thôi, nếu cha đã bảo chưa thấy thì cứ coi như chưa thấy vậy.

Sau đó Cố Tri Ý vào bếp chuẩn bị bữa tối. Chờ khi cơm nước tươm tất, trong nhà đã lục tục có khách đến, tay ai nấy cũng xách theo chút quà cáp mọn, đều là đến chúc mừng.

Dù sao thì sáng nay, chuyện này đã trở thành đề tài nóng bỏng nhất, râm ran khắp khu tập thể rồi.

“ Tôi đã nói ngay từ đầu rồi mà, cô em dâu này đúng là không phải dạng vừa đâu. Các chị xem kìa, giờ còn là thủ khoa ngành khoa học xã hội của tỉnh Liêu chúng ta đấy chứ. Thật sự là quá đỗi phi thường!” Người lên tiếng là vợ của một doanh trưởng, vốn dĩ bình thường cũng ít khi trò chuyện với Cố Tri Ý. Những lời này nghe có vẻ khách sáo, mang chút ý tứ lấy lòng.

Cố Tri Ý chỉ khẽ mỉm cười, lịch thiệp đáp lời.

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 458