Bữa sáng vừa xong, khi cả nhà chuẩn bị rời đi, Trần Nguyệt Hương còn mang một cái bọc nhỏ dúi vội vào tay Đại Bảo, dặn dò: “Cầm lấy mà ăn dọc đường, chẳng có gì quý giá đâu, cứ ăn hết đi, mấy đứa nhỏ nhé!”
Cả nhà Cố Tri Ý sau đó cũng ổn định chỗ ngồi trên xe. Trần Nguyệt Hương đứng dõi theo bóng xe khuất dần ở cuối con đường, rồi mới lẳng lặng quay về nhà.
Đại Bảo và Nhị Bảo, từ đêm qua khi biết sắp được về nhà, đã vô cùng háo hức khôn tả. Suốt cả đoạn đường, hai cậu bé cứ thế níu c.h.ặ.t t.a.y vào khung cửa sổ mà ngó nghiêng ra ngoài. Tam Bảo cũng học theo hai người anh, chằm chằm nhìn khung cảnh tuyết trắng xóa phủ đầy bên ngoài ô cửa kính.
Cũng có lẽ bị lây cái sự hồ hởi vui vẻ của hai anh trai, Tam Bảo suốt cả chặng đường đều hăng hái, có chuyện gì cũng líu lo kể hết mọi chuyện với mẹ Cố Tri Ý.
Đến ga tàu hỏa, cả nhà cô cảm ơn bác lái xe rồi mang hành lý vào ga.
Cố Tri Ý chỉ mang theo một cái túi vải nhỏ, còn Lâm Quân Trạch vẫn là người gánh vác phần lớn đồ đạc cồng kềnh như mọi bận. Cố Tri Ý thì phải lo trông chừng lũ nhỏ, kẻo bị đám đông chen lấn xô đẩy mà lạc mất nhau.
Lúc này cũng sắp đến Tết, dẫu chưa rầm rộ như đúng dịp Tết, nhưng cũng chẳng kém phần đông đúc, tấp nập. Vẫn phải len lỏi, chen lấn mãi mới tìm được một góc để ngả lưng. Lần này vì mấy cậu nhóc đã lớn hơn một chút, nên cô phải mua ba vé giường mềm.
Lần này sau khi tới nơi thì chiếc giường đối diện đã có khách. Dù sao cũng chẳng quen biết nhau, nên họ chỉ gật đầu coi như thay lời chào hỏi rồi bắt đầu sắp xếp hành lý của mình.
Họ lên tàu vào khoảng hơn 10 giờ, lúc này ngồi xuống nhìn đồng hồ đã thấy gần 11 giờ trưa. Tuy nhiên, khi hỏi thì mấy cậu nhóc vẫn chưa đói bụng, nên Cố Tri Ý cũng không vội vã lấy đồ ăn vặt ra cho chúng.
Người phụ nữ trung niên đối diện vẫn cứ dán mắt vào cả nhà Cố Tri Ý, nhìn chiếc đồng hồ trên tay cô là đủ đoán biết gia cảnh người này hẳn là không tệ.
Bà ta còn đèo theo một đứa bé trai, thế nhưng từ lúc Cố Tri Ý cùng bọn trẻ lên toa, thằng bé không ngừng la lối om sòm, gây náo động cả toa, cứ ngồi trên giường mà giậm chân thình thình lên mặt giường gỗ.
Vậy mà người lớn đi cùng như bà ta lại cứ làm ngơ, chẳng hề để tâm đến sự ồn ào của con trẻ.
Đại Bảo thì vốn là một đứa trẻ hiểu chuyện, ngoan ngoãn, bởi vì trước đó Cố Tri Ý đã dặn dò các con phải giữ ý tứ, không được làm ồn ào gây phiền hà cho mọi người xung quanh.
Cho nên khi cảm thấy bé trai đối diện quá đỗi ồn ào, hiếu động, Đại Bảo mới rụt rè bước tới, khẽ nhắc nhở thằng bé: “Này, cậu bé, nói khẽ một chút nhé, kẻo làm ảnh hưởng đến mọi người xung quanh.”
Ai ngờ bé trai kia lạnh lùng hừ một tiếng: “ Tôi không thích đó, ai cần anh quản!” Vừa dứt lời, thằng bé đã gào thét to hơn nữa, như cố ý chọc tức.
Đại Bảo ngớ người ra, quay đầu nhìn Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý vẫy tay gọi Đại Bảo lại gần, khẽ xoa đầu cậu: “Đại Bảo cũng thấy cậu bé kia làm như vậy là không phải phép, đúng không con?”
Đại Bảo gật đầu lia lịa.
“Không sao đâu con, chúng ta đã có ý tốt nhắc nhở rồi, nếu cậu bé ấy không nghe lời cũng chẳng phải lỗi của con.” Cố Tri Ý nhẹ nhàng an ủi con trai.
Dù sao cũng là con cái nhà người khác, Cố Tri Ý cũng không tiện mở lời dạy dỗ. Chỉ là với cái giọng ầm ĩ này, cho dù Cố Tri Ý không có ý kiến thì không có nghĩa những người khác cũng chấp nhận được. Toàn bộ mọi người trong khoang tàu mua vé giường nằm là cốt để được yên tĩnh đôi chút, vì vậy đã có người lên tiếng.
“Con cái nhà ai mà không có phép tắc gì thế kia?” Một giọng nữ bén nhọn ở một góc khác vang lên. Nghe chất giọng đó là biết người nói không phải dạng vừa đâu, vậy nên người phụ nữ trung niên lúc này mới miễn cưỡng dỗ dành đứa cháu trai đang la ó.
“Cháu ngoan, suỵt suỵt, ngoan, im lặng một chút đi nào.” Rõ ràng người phụ nữ này vẫn hết mực nuông chiều đứa cháu cưng.
“Không, cháu không thích.” Chỉ là bé trai kia có chút cứng đầu cứng cổ, bướng bỉnh.
Cuối cùng người phụ nữ đành chịu, bó tay, mới móc từ trong túi ra một viên kẹo mút, nói: “Nào, ngoan đi, bà nội cho cháu viên kẹo này, cháu chịu khó ngồi yên một lát nhé.”
Lúc này bé trai mới miễn cưỡng gật gù, duỗi tay nhận lấy viên kẹo rồi một mình ngồi một góc ngồm ngoàm ăn ngon lành.
Cố Tri Ý chỉ biết lắc đầu.
Đúng là không biết ai là cháu, ai là bà nội nữa!