Lần này Lâm Thúy Vân rõ ràng có ý muốn làm hòa, thế nên Cố Tri Ý vừa ngồi xuống không bao lâu, Lâm Thúy Vân đã rót một chén nước chè tươi đặt lên bàn cho cô, rồi thuận thế ngồi xuống bên cạnh. Chị ta nhìn Cố Tri Ý muốn nói lại thôi, khiến cô cảm thấy hơi ngượng nghịu.
“À này, chị dâu ba, có chuyện gì sao?” Có việc gì thì mau nói đi, đừng cứ nhìn cô như vậy mãi. Cố Tri Ý không ngừng thầm than trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười xã giao.
“Ấy, em dâu, việc lần này thật sự phải cảm ơn em nhiều lắm. Cả anh hai em cũng nói rồi, những tài liệu đó đều là do em sửa sang lại hết. Trước đây là chị dâu có suy nghĩ nông cạn, lần này, anh ba em đã phê bình, răn dạy chị một trận rồi.” Chị dâu ba nói xong, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Cố Tri Ý không ngờ Lâm Thúy Vân lại mở lời như vậy, nhưng đã thấy người ta chủ động xuống nước, Cố Tri Ý cũng thuận nước đẩy thuyền.
“Nào, chị dâu sao lại nói thế chứ. Mọi chuyện đã qua rồi mà. Ngày lành của chúng ta vẫn còn ở phía trước.”
Lời này của Cố Tri Ý cũng là lời nói thật lòng, đời trước anh ba không có cơ hội tham gia thi đại học, nhưng sau chính sách cải cách mở cửa, anh ấy đã bắt đầu kinh doanh nhỏ và làm ăn cũng rất khá.
Lần này có lẽ vì có cô can thiệp nên mọi chuyện có thể thay đổi ít nhiều, nhưng Cố Tri Ý tin rằng, chắc chắn mọi thứ sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
“Ôi chao, chị rất thích nghe những lời này của em. Đúng như anh ba em nói, thời đại đang không ngừng tiến bộ, cuộc sống của chúng ta nhất định cũng phải đi lên.”
Khi Cố Tri Ý trở về, cô cũng không nghĩ tới mình và Lâm Thúy Vân có thể ngồi lại nói chuyện một cách ôn hòa như thế này.
Chị dâu thứ hai Lý Hồng Hà cũng ngồi cạnh đó, ôm đứa con trai nhỏ của mình, lắng nghe mọi người trong nhà chuyện trò, trên mặt cũng tràn đầy ý cười vui vẻ.
Có thể thấy rõ, cả người chị ấy đã bình thản hơn rất nhiều, và cũng có những chuyển biến đáng kể.
Lúc nhìn sang Cố Tri Ý, dù không nói lời nào nhưng nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi. Cảm giác như mọi tâm tư đều đã đặt trọn vẹn vào tổ ấm nhỏ của mình.
Cố Tri Ý cảm thấy khá hài lòng, chỉ cần không còn làm loạn nữa, cuộc sống của gia đình anh hai nhất định sẽ ổn định và ấm êm hơn.
Chỉ là, Cố Tri Ý chợt nhớ tới một chuyện trong ký ức đời trước của nguyên chủ, cũng không biết, lần này có thay đổi gì không đây?
Trời đã sắp ngả trưa, mấy mẹ con nhà họ Lâm cùng sửa soạn bữa cơm. Trưa ấy, cả nhà Cố Tri Ý liền ở lại dùng bữa cơm chung với gia đình.
Dù Đại Bảo và lũ trẻ nhà họ Lâm đã hơn một năm chưa gặp nhau, thế mà vừa trông thấy, chẳng mấy chốc chúng đã quấn quýt chơi đùa.
Ăn uống xong xuôi, lũ trẻ liền kéo nhau ra ngoài chơi, tìm những đứa bạn cũ, tiện thể lôi theo Tam Bảo, nói là để thằng bé làm quen với đám nhỏ trong xóm.
Cố Tri Ý bên này đang bận bịu tiếp đón bà con lối xóm, cũng chỉ kịp dặn dò mấy đứa nhỏ Đại Bảo chơi một lát rồi nhớ trở về.
Giữa trưa, cả thôn đã hay tin cả nhà Lâm Quân Trạch về. Thế là mọi người vừa ăn cơm xong, đều kéo nhau tới đây, người thì chén nước vối, người thì ly trà mạn, xúm xít hỏi han.
Ai nấy đều mới hay tin Cố Tri Ý thi đậu Hoa Thanh, nên giờ đây đến chúc mừng rôm rả, tiếng cười nói giòn tan cả sân nhà.
Tất cả bà con lối xóm đều xuýt xoa khen ngợi và ngưỡng mộ nhà họ Lâm.
Vốn tưởng cưới phải một đứa con dâu phá gia về, nào ngờ cô con dâu này lại có chí tiến thủ đến vậy, thi đậu được trường đại học danh giá Hoa Thanh. Nghe nói sinh viên sau khi tốt nghiệp ở trường này sẽ được phân công công việc ngay lập tức.
Như vậy chẳng phải vừa mới ra trường đã được ôm chắc cái "bát cơm sắt" quý giá rồi sao?
Muốn nói thứ đáng giá nhất thời buổi này, thì chắc chắn là cái "bát cơm sắt" ấy rồi. Ai ai cũng cảm thấy, có được cái "bát cơm sắt", cũng tương đương với có cái bảo đảm vững chắc cho cuộc sống nửa đời về sau.
Cố Tri Ý cũng chỉ biết cười nhẹ ứng phó với những lời thăm hỏi chân tình của bà con làng xóm nơi quê hương.
Chà chà, quả thật bà con quá đỗi nhiệt thành rồi.
---