Cố Tri Ý lấy một chút hạt dưa và mứt hoa quả ra nhưng cũng không dám lấy nhiều, cô chỉ sợ mấy đứa nhỏ ăn quá no sẽ bị khó tiêu.
Hiện giờ Lâm Quân Trạch đã quen với việc Cố Tri Ý thỉnh thoảng lại lấy ra mấy món đồ lỉnh kỉnh. Có khi anh thiếu thứ gì, còn theo thói quen mà hỏi cô: “Em có thứ này không?” Quả thực vừa buồn cười vừa ngồ ngộ.
Tam Bảo chờ tới gần mười một giờ đã bắt đầu lơ mơ gà gật. Cố Tri Ý bế Tam Bảo lên vỗ về cho bé ngủ, chẳng qua cô cũng hứa hẹn với bé là chờ đến mười hai giờ sẽ lại gọi bé dậy. Tam Bảo nghe vậy thì cũng yên tâm nhắm nghiền mắt lại trong vòng tay mẹ mình.
Chờ tới mười hai giờ, khi gia đình đầu tiên trong làng bắt đầu đốt pháo, Tam Bảo bên này cũng lơ mơ tỉnh giấc, ôm chặt Cố Tri Ý với gương mặt còn ngái ngủ, mắt lim dim.
Chờ đến khi biết nhà mình cũng muốn đốt pháo thì Tam Bảo mới bắt đầu tươi tỉnh hẳn lên. Bé đi theo hai anh trai ra bên ngoài rồi đứng ở dưới mái hiên, nhìn chằm chằm bố mình đang treo pháo lên rồi cầm lấy que diêm đốt pháo.
Cố Tri Ý lại gần bịt kín hai tai cho Tam Bảo. Đây là lần đầu tiên Tam Bảo được nhìn thấy pháo nổ như vậy, tuy rằng hai tai đã bị bịt kín nhưng bé vẫn có thể nghe được tiếng pháo nổ đì đùng. Ánh lửa soi lên khuôn mặt đỏ bừng của mấy đứa nhỏ, nhưng một lúc sau pháo đã nổ xong hết. Tam Bảo cảm thấy việc này vô cùng lạ lẫm và thích thú.
Chờ đến khi xác định trên mặt đất không còn lửa nữa thì cả nhà cũng chuẩn bị đi ngủ. Mùng một Tết còn phải đi chúc tết nữa, chắc chắn sẽ phải dậy rất sớm. Chẳng qua trước khi đi ngủ thì mấy đứa nhỏ vẫn nhớ nói những câu chúc tụng tốt đẹp như “Tân niên vui vẻ, cung hỉ phát tài”, đến khi Cố Tri Ý cho mỗi đứa một bao lì xì màu đỏ to thì chúng mới cảm thấy mỹ mãn mà chui tót lên giường ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng thì cả gia đình đi tới nhà họ Lâm trước, bên kia cũng đã có mấy họ hàng xa gần tới, chị dâu Lưu lần trước cũng ở đó. Mọi người cùng ngồi xuống trò chuyện đôi câu, hàn huyên, vì thấy mấy đứa nhỏ tới chơi nên Cố Tri Ý cũng cho mỗi đứa một bao lì xì.
Mọi người nói đủ mọi chuyện nên cũng không tránh khỏi những lời hỏi thăm, chúc mừng về việc Cố Tri Ý thi đậu đại học Hoa Thanh. Bình thường những bà con dòng họ này lui tới không nhiều lắm nhưng cũng chẳng ai đến nỗi kém duyên cả, đang Tết nhất nên họ đều nói những lời hay ý đẹp, Cố Tri Ý cũng chẳng ngừng đáp lời. Nói thật là việc phải đối đáp với đủ kiểu người này quả thực khiến cô có chút mệt mỏi, cảm giác như cơ mặt dường như muốn cứng đờ vì cứ phải cười mãi. Thế nhưng cũng đành chịu, ăn Tết vốn là vậy mà, cần phải duy trì những mối thân tình cố hữu để còn tiện bề giao thiệp về sau.
Giữa trưa, gia đình Cố Tri Ý không ăn ở nhà họ Lâm bên này mà đi về nhà làm vài món đơn giản để ăn trưa, buổi chiều thì ở nhà tiếp đón khách khứa.
Mọi người thấy Cố Tri Ý lấy toàn những món ngon vật lạ ra để chiêu đãi người khác thì ai nấy đều không khỏi xuýt xoa ngưỡng mộ. Lâm Quân Trạch thăng chức nên tiền trợ cấp cũng vì thế mà tăng thêm, nhìn mấy đứa nhỏ trắng trẻo, mũm mĩm kia là có thể biết cuộc sống của gia đình này chẳng thua kém bất kỳ ai rồi.
Cố Tri Ý cho rằng Tết năm nay chắc hẳn sẽ trôi qua suôn sẻ, không ngờ rằng lại có những vị khách không mời mà tự tìm đến tận cửa.
Hôm nay là mùng hai Tết, cả gia đình Cố Tri Ý cùng nhau đạp con ngựa sắt cọc cạch trở về thăm nhà ngoại ở thôn Cố. Chiếc xe này được gia đình cô thường xuyên sử dụng, lại luôn được bảo dưỡng cẩn thận, nên xe vẫn chạy bon bon. Lâm Quân Trạch ngồi trên yên xe cầm lái, Đại Bảo ngồi vắt vẻo trên ghi đông xe phía trước, còn Cố Tri Ý thì cõng Nhị Bảo và Tam Bảo thì ngồi sau yên xe.
Cố Tri Ý ngồi trên xe mà trong lòng cứ thấp thỏm không yên, do dự, khẽ hỏi: “Hay là mình thuê chiếc xe bò đi cho an toàn hả anh?”
“Đừng lo, em à, tay lái của anh vững như kiềng ba chân ấy mà!” Lâm Quân Trạch quả thực chẳng hề hấn chi, trông thì đông vậy chứ mấy người này thì thấm vào đâu mà em phải lo.
---