--- Chương 477:
Thấy dáng vẻ tự tin của con gái mình, Cố Khôn lập tức thấy chuyện này có lẽ đáng để thử một lần. Việc để nông dân tự mình làm chủ đất đai này liên quan trực tiếp đến những lợi ích thiết thực của chính bà con, hễ bà con có được lợi ích thì đương nhiên sẽ càng thêm ra sức làm việc đồng áng.
Lâm Quân Trạch ngồi bên cạnh lắng nghe cuộc đối thoại này, lờ mờ nhớ ra hình như trước đây Cố Tri Ý cũng từng đề cập tới chuyện này với ba Lâm. Lâm Quân Trạch cảm thấy ba vợ mình vốn là người suy nghĩ thấu đáo, biết đâu lại không áp dụng kiến nghị của Cố Tri Ý. Việc này quả thật là có thể khiến những kẻ chuyên gian dối, ỷ lại kia càng thêm ra sức làm việc, từ đó góp phần gia tăng sản lượng lương thực cho hợp tác xã.
Cố Tri Ý vừa nói xong liền đứng dậy, vào trong bếp giúp mấy chị em Lưu Ngọc Lan lo bữa cơm trưa, để lại mấy người đàn ông tiếp tục ngồi uống trà, bàn chuyện.
Vương Quế Chi nhìn thấy Cố Tri Ý có ý muốn phụ giúp thì vội ngăn lại: “Tiểu Ý à, em cứ ngồi trong phòng là được rồi, chỗ này cứ để bọn chị lo liệu hết mà."
“Chị dâu à, có gì đâu ạ, em vào giúp một tay cho xong việc nhanh hơn.” Cố Tri Ý vừa nói vừa thoăn thoắt bắt tay vào phụ giúp.
Vương Quế Chi cũng không nói thêm nữa, mấy người phụ nữ liền xúm vào nhau, tay chân thoăn thoắt trong gian bếp nhỏ. Nhờ mọi người phân công rõ ràng, bữa cơm trưa nhanh chóng được dọn ra.
Cố Tri Ý đem theo ít xúc xích để chế biến cùng bữa trưa. Mấy người phụ nữ ban đầu thấy mùi xông khói hơi khó ngửi chút ít, nhưng khi ăn lại ai nấy đều tấm tắc khen ngon, khen thơm. Còn đàn ông thì bảo món xúc xích này quả là hợp vị để nhắm rượu.
Cơm nước xong, theo như lệ thường, ai nấy sẽ ngồi lại uống trà, nghỉ ngơi đôi lát giữa trưa rồi mới ra về. Thế nhưng hôm nay, họ lại chẳng ngờ, vừa ăn xong đã có khách tới nhà.
Người tới là một phụ nữ trung niên, da đen nhẻm, người gầy gò, đi bên cạnh là một cô gái trẻ dáng người hơi tròn trịa, đậm đà một chút. Chưa vào đến cửa, giọng oang oang của người phụ nữ trung niên đã vọng vào trước.
Cố Tri Ý vừa thoáng nhìn người khách, một lúc sau mới sực nhớ ra thân phận của người này trong một góc ký ức. Chủ yếu là vì ngày thường họ ít lui tới thăm hỏi. Cố Tri Ý sau khi lấy chồng, về bên này nhà mẹ đẻ lại càng hiếm hoi hơn.
Người tới chính là vợ của người anh trai ruột Cố Khôn, tức bác gái cả của Cố Tri Ý – Mao Vận Phượng. Vừa đặt chân vào cửa, thấy Cố Tri Ý nhìn mình một hồi mà vẫn chưa lên tiếng chào hỏi, bà ta liền cất giọng mỉa mai: “Ối dào, đây không phải là cô sinh viên Đại học Thanh Hoa nhà ta đấy sao? Sao thế, làm cao đến nỗi không nhận ra bác gái cả này nữa rồi à?”
Thấy giữa ngày lễ Tết mà bà ta lại thốt ra những lời chướng tai như vậy, Lưu Ngọc Lan đang định mở miệng tranh cãi lại thì nghe Cố Tri Ý đã nhanh nhảu đáp lời: “Bác gái cả nói chuyện nghe lạ tai quá ạ? Mới bấy lâu không gặp mà bác đã già đi trông thấy rồi, cháu làm sao mà nhận ra ngay được chứ!” Vừa nói đoạn, cô lặng lẽ lắc đầu nhìn Mao Vận Phượng, ánh mắt như muốn nói: “Ôi chao, sao bác lại già nhanh đến thế này? Đúng là không biết cách giữ gìn nhan sắc chi hết!”
Chỉ một lời này của Cố Tri Ý lập tức khiến bác gái cả nhà họ Cố giận đến mức mặt đỏ tía tai.
Mao Vận Phượng liếc nhìn Lưu Ngọc Lan, gượng cười, nói với Lưu Ngọc Lan: “Chị thật chẳng hay con gái của em dâu lại lanh mồm lanh miệng đến thế đấy!” Thấy không sao nói lại được Cố Tri Ý, bà ta liền quay mũi dùi sang Lưu Ngọc Lan.
Thật tiếc là Lưu Ngọc Lan làm dâu trong nhà này đã bao năm, đâu còn dễ bị bắt nạt như trước nữa. Bà Lưu nhìn Mao Vận Phượng với vẻ mặt không đồng tình: “Chị dâu à, Tiểu Ý nói cũng có gì là sai đâu! Chị cũng biết đấy, dù sao nó cũng là người sắp vào Đại học Thanh Hoa, tài ăn nói chắc chắn phải hơn người một chút chứ. Nhưng mà chị dâu này, em khuyên chị một lời thật lòng nhé, kem dưỡng da là thứ không thể thiếu mỗi ngày đâu đấy, chị gái ạ.”