Chương 486:
Chu Khang Đức còn chưa dứt lời, Cố Tri Ý đã vội hỏi trước: “Vị chú muốn nhờ, có phải là Dương Thiết Đông không ạ?” Cố Tri Ý ngạc nhiên thốt lên.
Sau đó, vừa nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Chu Khang Đức, Cố Tri Ý liền biết cô đã đoán đúng rồi. Thật không ngờ, thế gian lại chật hẹp đến vậy!
“Chà chà, con bé cháu cũng biết tiếng lão Dương đó sao?” Chu Khang Đức nhớ tới những năm tháng tuổi trẻ hăng hái, hào sảng ngày nào, không khỏi bồi hồi nhớ lại.
“Ha ha, có lẽ chú nghe xong sẽ không tin đâu, nhưng trước đây cháu đã từng gặp giáo sư Dương một lần trên chuyến tàu nọ. Lần này cháu vừa nhận được giấy báo trúng tuyển thì lại tình cờ gặp lại ông ấy.”
Cố Tri Ý bèn kể vắn tắt lại duyên kỳ ngộ với giáo sư Dương thuở trước.
Chu Khang Đức mừng ra mặt, vỗ đùi đánh đét một cái, “ Đúng là cái duyên cái nợ! Chà chà! Cháu nói xem nào, lão Dương ấy giờ chắc cũng bạc đầu nhiều lắm rồi, phải không? Chẳng biết tôi với lão ấy, ai trông ‘già đời’ hơn ai đây?”
Cố Tri Ý thầm nghĩ: Đây đúng là một câu hỏi hóc búa!
Cũng may, Chu Khang Đức cũng không thật sự muốn làm khó cô. Ông liền bày ra vẻ mặt cảm khái: “Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta cũng đã mười mấy hai mươi năm rồi chưa gặp, ai mà chẳng già đi. Chẳng biết rồi có còn cơ hội gặp lại cố nhân trước khi nhắm mắt xuôi tay không nữa.”
Cái ông này sao lại bắt đầu làm ra vẻ sầu thảm thế này không biết?
Chu Thu Nguyệt không nhìn nổi cảnh này.
“Ba này, ba nói năng lung tung gì vậy? Chẳng phải chỉ là chuyến tàu dăm ba bữa là tới nơi thôi sao? Nếu ba muốn gặp, lần sau con sẽ đưa ba lên kinh đô thăm vị cố nhân đã từng giúp đỡ ba ấy.” Chu Thu Nguyệt dứt khoát lên tiếng quyết định.
Ài, Chu Khang Đức như sực nhớ ra điều gì, vội vẫy tay. Ông nói: “Ba cũng chỉ là chút cảm thán thôi, con bé này, hóng chuyện gì mà làm ầm ĩ thế. Đi đi đi!” Cứ như thể đang xua đuổi một cách khó chịu vậy.
Nhưng Chu Thu Nguyệt cũng hiểu rõ những điều ông đang cố kỵ, bèn im lặng không nói thêm.
Cả hai cha con đều đang suy nghĩ vì đối phương.
Cố Tri Ý đã nhận ra không khí giữa hai cha con họ có vẻ không mấy vui vẻ, nhưng cô không có thói quen tọc mạch vào chuyện riêng tư của người khác.
Sau khi trò chuyện thêm dăm ba câu, cô liền đưa mấy đứa nhỏ chuẩn bị về nhà.
Giờ này, Tam Bảo đã ăn no nê, đang ghé vào vai Lâm Quân Trạch ngủ say tít.
Cả nhà cùng ngồi xe bò về, riêng Cố Tử Mộc thì đi một chuyến xe bò khác để về thôn Cố Gia.
Ai nấy đều trở về mái ấm của mình. Thời gian ba người họ tới báo danh không còn bao lâu nữa, nên Cố Tri Ý đã nóng lòng muốn tới Hoa Thanh. Chuyến đi xe lửa cũng không phải ngắn.
Cố Tử Lâm cũng sẽ cùng đi với Cố Tri Ý, cả hai xem như có bạn đồng hành trên đường dài.
Thế nên gần đây, họ cũng đã bắt tay vào chuẩn bị quần áo mang đi. Mẹ Lâm thì phụ giúp sắm sửa một số đồ dùng hàng ngày, dù sao trong nhà cũng có đến hai sinh viên đại học, bà chuẩn bị hẳn hai phần tươm tất.
Cố Tri Ý thật không ngờ có ngày mẹ chồng lại chu toàn với mình đến nhường ấy. Thế là cô cứ trêu chọc Lâm Quân Trạch không ngớt, còn bị cái tên khó tính ấy châm chọc lại không kém.
“Vợ à, mẹ anh làm vậy cốt là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi, em biết không?”
Ha ha, Cố Tri Ý liền lườm nguýt anh mấy cái.
Còn yêu ai yêu cả đường đi ư, sao không nói mẹ anh chẳng ưa em, chỉ thương mỗi mấy cha con các anh thôi.
Thôi thì, mẹ Lâm đã giúp cô chuẩn bị đồ đạc rồi, đến lúc đi cô chỉ cần tặng bà chiếc áo lông là được. Cùng lắm thì đến lúc đó nói rằng mình vừa làm xong, cũng sẽ không khó xử.
Mấy đứa bé trở về thôn, được tự do như chim sổ lồng, ngày nào cũng chạy ra ngoài nô đùa.
Cố Tri Ý nghĩ rằng có Đại Bảo để mắt, chắc cũng chẳng có chuyện gì đâu.