Lần lượt có thêm vài tân sinh viên khác tới, mọi người liền chuẩn bị lên chiếc xe buýt của nhà trường sắp xếp để trở về ký túc xá. Dù sao thì trời cũng khá lạnh, không thể để mọi người cứ đứng chờ mãi như vậy mãi được. Thế nên đoàn người liền khởi hành về trường trước. Cố Tri Ý thầm nghĩ may mà lúc xuống tàu, cô đã cẩn thận mặc thêm vài lớp áo bông ấm.
Trên chuyến xe trở về, Hồ Tư Tuệ vẫn rất nhiệt tình trò chuyện với các bạn học khác, nhưng vì mọi người chỉ mới quen nhau nên cũng chẳng có quá nhiều chuyện để kể. Hồ Tư Tuệ vẫn chủ yếu trò chuyện cùng Cố Tri Ý: “ Đúng rồi, Tiểu Ý này, chắc hẳn là chúng mình sẽ ở chung một ký túc xá thôi. Lát nữa về đến trường, tớ sẽ dẫn cậu đi báo danh trước, sau đó cất hành lý gọn gàng rồi chúng ta sẽ đi tham quan nhà ăn luôn nhé.” Mới chỉ trò chuyện được một lát mà cách xưng hô của Hồ Tư Tuệ đã từ “bạn học Cố” chuyển hẳn sang “Tiểu Ý” thân mật hơn nhiều. Cố Tri Ý cũng vui vẻ gọi cô bạn là “Tuệ Tuệ” đáp lại. Ở cùng Hồ Tư Tuệ, Cố Tri Ý bỗng thấy mình cũng trẻ trung hơn vài tuổi.
Cô gái còn lại thấy Cố Tri Ý và Hồ Tư Tuệ nói chuyện hợp cạ với nhau, còn mình thì cứ lủi thủi bị bỏ mặc sang một bên, liền cảm thấy càng tự ti hơn. Cô ấy nghĩ bụng chắc chắn là do mình ăn mặc quá quê mùa nên bị người ta coi thường, vì thế càng cúi đầu thấp hơn nữa, không dám ngẩng mặt lên. Dọc đường, cô ấy đã nhiều lần muốn tham gia vào câu chuyện của Cố Tri Ý và Hồ Tư Tuệ, nhưng cứ muốn mở lời lại không biết phải nói gì, cũng sợ người khác sẽ nhìn mình bằng ánh mắt dò xét. Cô ấy vừa nhìn một lượt khung cảnh bên ngoài, nơi đây khác xa với cảnh thôn quê của mình. Cô cũng từng nghe một thím hàng xóm trong thôn rỉ tai rằng người thành phố thường có thói khinh thường dân tỉnh lẻ. Phương Nguyệt càng không dám hé môi nói thêm lời nào, cứ thế nín thinh suốt cả chặng đường. Cố Tri Ý và Hồ Tư Tuệ cũng hoàn toàn không hề hay biết những suy tư rối rắm trong lòng Phương Nguyệt.
Vừa xuống xe, Cố Tri Ý liền theo Hồ Tư Tuệ đến chỗ báo danh, nộp tư liệu và các giấy tờ tùy thân cho người phụ trách. Người phụ trách còn ngẩng đầu nhìn Cố Tri Ý một lượt. Trong lòng anh ta thầm nghĩ, thật sự không ngờ nữ sinh viên này lại trẻ tuổi đến vậy, cũng không biết đã có ý trung nhân hay chưa nhỉ. Nhưng dù sao cũng là công việc, anh ta vẫn giữ thái độ công tư phân minh, nhanh chóng hoàn tất thủ tục nhập học cho Cố Tri Ý.
Thấy thủ tục đã xong xuôi, Cố Tri Ý liền xách hành lý lên, chuẩn bị cùng Hồ Tư Tuệ đến ký túc xá cất đồ đạc.
Bên kia, mấy cậu bạn học xăm xắn muốn giúp Cố Tri Ý xách hành lý nặng nề, nhưng cô đều khéo léo từ chối mọi lời đề nghị. Nói ra thì thật nực cười làm sao, cô đã yên bề gia thất rồi, lẽ nào lại không giữ một chút ý tứ với các bạn nam khác chứ? Dẫu ở thời đại nào đi nữa, nếu lỡ đồn thổi chút tai tiếng gì thì e rằng cũng sẽ chẳng hay ho gì cho cam.
Cố Tri Ý tự mình khiêng chiếc bao hành lý to sụ lên, sải bước trước mặt mọi người, rồi kéo tay Hồ Tư Tuệ vội vã rời đi.
Hồ Tư Tuệ tròn xoe mắt, miệng há hốc kinh ngạc. Vốn cứ ngỡ là một cô gái yếu đuối, mỏng manh, nào ngờ Cố Tri Ý lại kiên cường đến vậy. Thế này thì càng hợp tính với cô hơn rồi còn gì!
Bị kéo đi một đoạn đường khá dài, Hồ Tư Tuệ mới vội vàng cất tiếng hỏi: “À này, Tiểu Ý, hay là, hay là để tớ đỡ cậu một tay nhé?”
Cô vừa dứt lời, Cố Tri Ý liền thở hổn hển đặt phịch bao hành lý xuống đất.
“Ôi trời, sao cậu không nói sớm chứ, tớ sắp mệt lả người rồi đây này.”
Hồ Tư Tuệ bị hành động này của Cố Tri Ý làm cho ngẩn người ra. Thì ra cái vẻ cứng rắn vừa rồi của cậu ấy đều chỉ là ra vẻ mà thôi.
Hai cô bạn nhìn nhau, rồi bỗng "phụt" một tiếng, đồng loạt bật cười phá lên.
“Ha ha ha, Tiểu Ý, tớ còn cứ tưởng cậu thật sự khỏe khoắn đến vậy cơ đấy. Vừa rồi cậu tự mình khiêng bao hành lý rời đi đã khiến mấy anh bạn học kia phải kiêng dè cậu vài phần đấy.”
---