Lũ trẻ vẫy tay chào Lâm Quốc Đống.
“Anh cả, về thôi.”
Lâm Quân Trạch cũng vẫy tay chào anh mình, đoạn dẫn cả ba đứa nhỏ lên tàu.
Lâm Quốc Đống đứng nhìn bóng dáng bốn cha con khuất dần sau toa tàu, rồi mới lững thững quay gót.
Vì đã từng đi tàu một lần, lại biết lần này chỉ có một mình cha đưa đi, nên lũ trẻ đều rất ngoan ngoãn, bám chặt lấy vạt áo Lâm Quân Trạch. Ngay cả trong khoang nằm, lũ trẻ cũng không hề quấy phá, cứ như thể chúng đã quá quen thuộc với những chuyến tàu đường dài.
Nhị Bảo ngồi trên giường, đôi chân ngắn ngủn đung đưa liên hồi, ngước nhìn cha hỏi: "Cha ơi, khi nào thì mình mới được gặp mẹ ạ?"
Lâm Quân Trạch sắp xếp hành lý xong xuôi, đáp nhẹ nhàng: “Chừng mười lăm ngày nữa thôi, con yêu à.”
Nhị Bảo giờ đã thuộc làu các con số, liền xòe bàn tay nhỏ ra, đếm đi đếm lại rồi kết luận: “À, vậy là cần đến ba bàn tay nữa cơ.”
Tam Bảo sau khi lên tàu thì tự mình ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Chẳng hiểu sao thằng bé này, từ nhỏ đã luôn mê mẩn những cảnh vật như vậy.
Trong khi ba cha con bắt đầu hành trình tìm đến vợ/ mẹ, thì Cố Tri Ý cũng khởi đầu những tháng ngày sinh viên của mình ở nơi này.
Trong lúc đó, Lâm Hiểu Lan đã chọn theo học tại một trường đại học quân đội ở gần chỗ Cương Tử công tác. Bà Trương vốn không yên lòng chút nào, nên quyết định theo cùng Lâm Hiểu Lan đến đây để tiện chăm sóc. Đứa bé giờ mới hơn bảy tháng, đang tuổi hay quấy khóc, nên quả tình Lâm Hiểu Lan không thể mang theo khi đi học được.
Vốn dĩ Hiểu Lan định gửi đứa trẻ lại nhờ bà Trương chăm nom, nhưng giờ đã làm mẹ rồi, cô chẳng đành lòng rời xa đứa con thơ. Hơn nữa, bé vẫn còn đang b.ú sữa mẹ. Chính vì lẽ đó, việc đưa bé đi cùng là hợp lý nhất. Cương Tử cũng đã thuê một căn nhà nhỏ gần trường học, để những khi được nghỉ phép có thể về thăm vợ con, không phải chịu cảnh xa cách nữa.
Về phần Lâm Hiểu Lan, cô cũng bắt đầu những tháng ngày đèn sách miệt mài. Sau khi sinh con, cô dường như đã thêm phần điềm đạm, dù tính cách không thay đổi quá nhiều, nhưng đã bớt đi vẻ ngây ngô của thuở thiếu thời.
Cùng lúc đó, Cố Tử Mộc ở nhà họ Cố cũng đang cõng túi hành lý nặng trĩu trên vai, mang theo bao kỳ vọng của gia đình mà dấn thân vào nghiệp đèn sách.
Dường như cuộc đời mỗi người đều đang rẽ sang những hướng tốt đẹp riêng, thế nhưng vẫn có một số phận đang chìm trong khổ sở không sao kể xiết.
Sau cái đêm Cố Xảo bị Trần Tuấn Nhân phát giác, hắn càng canh chừng cô ta gắt gao hơn. Chỉ cần Cố Xảo có ý phản kháng, hắn sẽ lập tức ra tay đánh đập, chửi bới, khiến cô ta không dám nhen nhóm ý định bỏ trốn nữa. Với những chuyện này, cả nhà họ Trần đều giả vờ như không thấy. Trong mắt họ, con trai mình hành động như vậy chắc chắn có lý do chính đáng. Bởi thế, cả nhà đều ngầm hiểu mà làm lơ.
Giờ đây, nhiệm vụ duy nhất của Cố Xảo mỗi ngày là cho đứa nhỏ b.ú sữa, còn mọi việc chăm sóc, trông nom đều do mẹ Trần đảm nhiệm. Rốt cuộc thì Trần Tuấn Nhân vẫn chưa bộc lộ sự nghi ngờ của mình, còn mẹ Trần thì bận rộn tối mắt với cháu đích tôn nên cũng chẳng đoái hoài gì nhiều đến những chuyện vặt vãnh ấy.
Thế nhưng, Cố Xảo có thật sự cam chịu bị giam cầm mãi ở nơi này sao? Cô ta không cam lòng, mà chỉ đang lặng lẽ chờ đợi một cơ hội. Cô ta đã quá ngán ngẩm với những tháng ngày như vậy, trong thâm tâm vẫn luôn tin rằng số phận mình không thể nào cứ mãi u tối đến thế.
Cuối cùng, một ngày nọ, khi Trần Tuấn Nhân đi làm, đứa con trai của cô ta lại tình cờ bị tiêu chảy. Trong lúc mẹ Trần đang tất tả lo cho cháu, Cố Xảo nhanh chóng vớ lấy túi hành lý rồi vội vã bỏ trốn.
---