Ngày hôm sau, Cố Tri Ý thức dậy sửa soạn cá nhân, rồi ra ngoài từ sớm tinh mơ để mua sắm những vật dụng đã ghi trong cuốn sổ hôm qua. Lúc mua đồ xong xuôi, khi cô về đến nhà, mấy cánh cổng của các nhà xung quanh đều đã mở rộng. Bên trong, không ít người đang xúm xít tụ tập, dáo dác nhìn về phía cô, chỉ là cô không nghe rõ họ đang xì xào điều gì. Cũng chẳng có gì lạ. Chắc hẳn là mấy câu như nhà bên cạnh có người mới đến à, đến lúc nào, rồi vì sao lại đến thôi.
Quả nhiên, ngay khi Cố Tri Ý vừa đóng cổng lại, mấy người bên kia liền xúm xít vây thành một chỗ, rôm rả bàn tán. Một thím hàng xóm lên tiếng trước: “Ấy chà, nhà bên cạnh có người mới chuyển đến hả?”
“Chứ còn ai vào đây nữa thím ơi? Hôm qua tôi còn thấy có hai cô gái đang hì hụi quét tước nhà cửa bên đó mà.”
“Không phải lão Trần bảo sẽ để lại căn nhà này cho con trai ông ấy hay sao? Chắc là cho thuê rồi phải không? Căn nhà to thế mà chỉ có hai cô gái ở thôi à?”
“Chắc vậy rồi.” Vị thím vừa hỏi ban nãy lên tiếng đáp lại.
Sau khi bàn tán một hồi, thấy không còn gì để nói nữa, từng người liền tản ra, ai nấy về nhà lo việc của mình.
Cố Tri Ý sắm sửa ít đồ ăn thức uống mà Hồ Tư Tuệ từng bảo là thích, còn đồ đạc, bàn ghế thì chắc lúc nào rảnh rỗi, cô phải ghé vựa ve chai xem thử, biết đâu lại tìm được món hời. Mà dẫu không mua được thì cũng chẳng sao. Chẳng phải còn có chiếc giường đất đó ư? Cứ trải thêm lớp đệm là ngủ cũng êm ái lắm rồi.
Chẳng mấy chốc, Hồ Tư Tuệ đã tới gõ cửa nhà Cố Tri Ý. Bước vào, nhìn thấy sân đã gọn gàng ngăn nắp hẳn, cô lập tức giơ ngón cái lên thán phục: “Tiểu Ý à, cậu khéo tay thật đó! Mới ngần này thời gian mà cậu đã dọn dẹp tinh tươm, sạch sẽ đến thế này rồi?”
Cố Tri Ý cười tủm tỉm đáp: “Mình cũng chỉ sắp xếp qua loa chút thôi. Cậu cứ tự nhiên ngồi đi.”
“À này, mình có mua mấy cái bánh bao cho cậu đây. Hay là bây giờ chúng ta ra chợ mua đồ ăn trưa ha?” Hồ Tư Tuệ cứ ngỡ Cố Tri Ý chưa kịp sắm sửa gì cho bữa trưa nên tỏ vẻ sốt ruột.
Cố Tri Ý nhận lấy bánh bao, nhẩn nha ăn. Phải công nhận, bánh bao này ngon thật, nhân đầy đặn, vỏ bánh lại làm thủ công, quả đúng là hiếm có khó tìm. Vừa ăn, cô vừa đáp lời Hồ Tư Tuệ: “Không cần mua đâu, mình đã sắm sửa xong xuôi cả rồi. Lát nữa mình sẽ tự tay làm cơm.”
“Nhanh thế cơ à?” Nghe vậy, Hồ Tư Tuệ thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy ngắm nghía căn nhà mà Cố Tri Ý đã dọn dẹp.
Vì thời gian eo hẹp của ngày hôm trước, Cố Tri Ý chỉ kịp dọn dẹp được hai gian phòng và cái sân.
Hồ Tư Tuệ nhìn quanh căn nhà trống hoác, đoạn quay đầu hỏi: “Tiểu Ý à, nhà cửa trống trải quá, lúc nào chúng mình rảnh rỗi thì đi sắm sửa ít đồ đạc về ha?”
Cố Tri Ý cũng đang toan tính như thế nên gật đầu lia lịa hưởng ứng.
Ăn xong bánh bao, thấy buổi sáng vẫn còn thời gian, hai người bèn quyết định ghé vựa ve chai một chuyến. Quả thật ở đó có không ít đồ đạc tuy cũ kỹ nhưng vẫn còn dùng tốt. Cố Tri Ý chọn mấy món đồ mình có thể tự tay sửa sang, rồi mượn một chiếc xe ba gác kéo tay, cùng Hồ Tư Tuệ hì hụi kéo về nhà.
“Chao ôi, mệt muốn đứt hơi rồi!” Chưa tới cổng nhà mà Hồ Tư Tuệ đã thở hổn hển.
“Thôi được rồi, cậu nghỉ một lát đi, để mình đẩy nốt cho.” Dứt lời, Cố Tri Ý tự mình kéo xe đi tiếp.
“Để mình, để mình!” Hồ Tư Tuệ dù chỉ than vãn ngoài miệng vậy thôi, cuối cùng vẫn nhiệt tình giúp Cố Tri Ý kéo chiếc xe nặng trịch đến tận cổng nhà.
Vừa tới cổng, Cố Tri Ý đã trông thấy thím sáng nay đang đứng dưới mái hiên, ánh mắt tò mò dõi theo hai cô gái.
---