Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 517

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Thấy Lâm Quân Trạch lại làm bộ làm tịch trước mặt mấy đứa con mà nói ra câu đó, Cố Tri Ý trực tiếp liếc anh một cái đầy trách móc: “Bọn nhỏ đang nhìn đấy, anh không biết ngượng sao hả?”

Ai ngờ thằng nhóc tinh quái Nhị Bảo lập tức bắt chước y hệt câu nói vừa rồi của Lâm Quân Trạch, còn cố ý giả giọng làm cho thật giống: “Vợ à, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?” Sau đó lại bắt chước vẻ mặt của Cố Tri Ý: “Anh có biết ngại không hả?”

Nói xong cậu bé làm vẻ mặt chờ khen nhìn Đại Bảo, Đại Bảo liền vờ như không hay biết gì. Hình như đã lâu rồi đứa em trai này của cậu nhóc không bị đánh nên lại ngứa ngáy chân tay rồi!

“Lâm Nhị Bảo!” Lâm Quân Trạch lập tức túm cổ áo của Nhị Bảo, đét bạch bạch hai cái vào m.ô.n.g cậu nhóc.

Nhị Bảo liền che m.ô.n.g lại xin tha: “Ba ơi ba, con sai rồi con sai rồi, ba đừng đét m.ô.n.g con nữa mà!” Thằng bé nhận lỗi cực kỳ nhanh, dù sao thì mẹ nhóc cũng từng nói gì đó về "thức thời là trang tuấn kiệt".

Lâm Quân Trạch đét thêm hai cái nữa rồi mới thả Nhị Bảo xuống, mắng: “Thằng nhóc thúi!”

Nhị Bảo cảm thấy tự ái của mình bị tổn thương nặng nề, cũng không thèm nói lời nào với bọn họ nữa mà chạy tót vào trong phòng. Thằng bé còn biết nơi nào là phòng ngủ chính, sau khi chạy vào thì chuẩn bị bò lên giường đất để chui vào chăn. Thế nhưng, cậu bé còn chưa kịp chui vào chăn thì đã bị Cố Tri Ý ngăn lại: “Cả một chặng đường đi tới đây con chưa tắm rửa nên bẩn lắm, đừng làm bẩn chăn của mẹ.”

Nhị Bảo: “…” Sao thằng bé lại có cảm giác xa mẹ lâu rồi nên không còn được cưng chiều như trước chứ?

“Mẹ ơi, mẹ không yêu Nhị Bảo nữa rồi!” Nói xong, Nhị Bảo khoanh tay ôm ngực, hừ một tiếng rồi quay phắt người đi.

“Nhóc con, sao mẹ lại không yêu con được? Không phải mẹ chỉ muốn con tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên giường đất sau hay sao?” Nói xong Cố Tri Ý còn sờ sờ tóc của cậu nhóc một chút.

Nhị Bảo nhanh chóng nguôi giận, lại bắt đầu níu lấy Cố Tri Ý thủ thỉ kể lể nỗi nhớ mong của mình.

Trong lúc Cố Tri Ý ngồi trong phòng thân mật với ba đứa con trai thì Lâm Quân Trạch cam phận mà nấu nước cho mấy đứa nhỏ, chẳng qua bây giờ ở bên này đều dùng than tổ ong. Trước đó Lâm Quân Trạch ở quân đội cũng từng dùng qua loại than này rồi, thỉnh thoảng chỉ cần xem xem than đã cháy hết chưa để gắp ra rồi bỏ than mới vào thôi.

Sau khi Lâm Quân Trạch đun nước để mấy đứa nhỏ tắm rửa qua cho thoải mái thì Cố Tri Ý cũng đã nấu xong nồi mì sợi. Suốt chặng đường này ba cha con chỉ ăn thức ăn trên tàu hỏa, ban đầu có khi còn có cảm giác mới mẻ nhưng ăn nhiều rồi thì mùi vị cơm mẹ nấu vẫn là ngon nhất.

Sau khi nấu vội mỗi đứa nhỏ một bát mì lót lòng, lúc này Cố Tri Ý mới có thể thủ thỉ những chuyện gần đây với Lâm Quân Trạch. Tóm lại thì mọi việc đều vẫn tương đối thuận lợi, cô cũng tiện thể kể anh nghe mấy người bạn mới quen nơi đây.

Lâm Quân Trạch thấy vợ rạng rỡ kể với anh về những ngày tháng trên ghế giảng đường, trong lòng anh cũng dấy lên niềm mong chờ những tháng ngày được cắp sách đến trường sắp tới.

“Ở nhà không có chuyện gì phải bận lòng chứ?” Cố Tri Ý hỏi.

Lâm Quân Trạch đáp: “Đều khá tốt, lúc anh tới đây thì anh cả và anh ba cũng đã khăn gói lên đường nhập học rồi. Địa chỉ thì anh đã ghi chép đâu ra đó rồi, đến lúc đó nếu em muốn viết thư cho bọn họ thì cứ gửi vào địa chỉ này. À đúng rồi, anh nghe Trịnh đoàn trưởng nói lần này bọn anh phải vào trạng thái nửa cơ mật nên có khả năng một hai tuần mới được phép ra ngoài một lần. Cho nên anh tính mình nên tìm hiểu xem quanh đây có trường tiểu học nào không, để đưa mấy đứa nhỏ đến trường trước. Như vậy em cũng bớt phần nào lo lắng.”

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 517