“Năm phút đã hết rồi.” Cố Tri Ý đẩy người đang đè lên mình ra.
“Chờ một chút. Tiểu Ý, sắp xong rồi.”
Cố Tri Ý: ...
Lời đàn ông quả nhiên toàn là đường mật dối gian.
“Vợ à, em cứ ngủ trước đi, anh tự lo liệu phần anh, em cứ yên tâm mà chợp mắt nhé!”
Cố Tri Ý nghẹn lời.
Vậy thì biết làm sao mà chợp mắt được đây! Song mí mắt cô đã sụp xuống vì cơn buồn ngủ, đành mặc kệ người đang bận rộn phía sau lưng.
Cuối cùng, Lâm Quân Trạch cảm thấy thỏa mãn tột bậc, khoan khoái toàn thân, còn chu đáo giúp Cố Tri Ý lau rửa sạch sẽ một lượt.
Cố Tri Ý thầm than: Mình đúng là một khúc gỗ vô tri.
Ban đầu cô còn định mai phải đến lớp, bây giờ thì hay rồi, chắc chắn phải xin nghỉ nửa ngày mất thôi. Tức muốn phọt khói! Lần này Hồ Tư Tuệ mà hay chuyện, thì ôi thôi, chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn đời nữa! Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Cố Tri Ý đã suy nghĩ như vậy.
Ngày hôm sau, quả đúng như dự liệu, Cố Tri Ý thức giấc đã muộn.
Đến khi cô tỉnh dậy, bọn trẻ đều đã được Lâm Quân Trạch mua đồ ăn sáng ở ngoài về, chuẩn bị sẵn cho chúng từ sớm rồi.
Mấy bà mấy cô hàng xóm gần đấy xúm xít vây lấy Lâm Quân Trạch, thi nhau hỏi han đủ thứ chuyện, hết lời khen ngợi chàng trai trẻ vừa tuấn tú, cao ráo, lại còn phong độ. Sự nhiệt tình thái quá của họ khiến Lâm Quân Trạch phải chật vật lắm mới thoát khỏi vòng vây những lời thăm hỏi ân cần, toàn thân anh lúc bấy giờ đã ướt sũng mồ hôi.
“Bố ơi, sao bố lâu như vậy ạ? Con đói bụng lắm rồi!” Nhị Bảo đã không nhịn được mà càu nhàu, mặt mũi xịu xuống vì đói.
“Vâng, đói lắm rồi ạ.” Đại Bảo cũng phụ họa theo.
Lâm Quân Trạch chỉ biết tự nhủ: Con mình đẻ ra đấy, chính là con ruột của mình! Tuyệt đối không được cáu gắt!
“Đã rửa mặt đánh răng sạch sẽ chưa? Hơn nữa, phải đợi mẹ các con thức dậy rồi mới được ăn sáng.” Lâm Quân Trạch nói bằng giọng nửa đe nẹt nửa dỗ dành.
“Mau đánh răng rửa mặt đi, chúng ta nhanh ăn thôi.” Nhị Bảo lập tức bước tới, vừa nói vừa lẩm bẩm trong lòng: Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, con đói quá rồi, con ăn trước nhé! Sau đó, cậu bé chẳng khách sáo chút nào, ngồi ngay ngắn vào bàn, ngấu nghiến cắn miếng bánh bao nhân thịt nóng hổi, lại thử thêm mấy món bánh đặc trưng của vùng đất này. Ôi chao, bánh ở đây sao mà ngon hơn hẳn bánh nhà mình, bên trong còn có nhân thịt béo ngậy thơm lừng nữa chứ!
Nhị Bảo cảm thấy chẳng trách mẹ lại muốn đi học ở nơi này, đồ ăn bên này quả thực quá ngon miệng. Cậu bé thầm hạ quyết tâm, sau này mình cũng phải đến đây mà học mới được.
Lâm Quân Trạch cũng ngồi ăn cùng mấy đứa nhỏ. Sau khi ăn sáng xong, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lâm Quân Trạch vẫn còn sợ là mấy bà thím vừa rồi, thế nên anh đã trực tiếp sai bảo Đại Bảo, thằng cả lém lỉnh của mình, ra mở cửa: “Đại Bảo, con ra mở cửa đi! Nhớ hỏi cho rõ là ai tới đấy nhé.”
“Bố ơi, sao bố không tự đi?” Đại Bảo vừa mới nuốt xuống một ngụm bánh bao, cậu bé ngước lên nhìn Lâm Quân Trạch, có chút không hiểu, hỏi.
“Khụ khụ, bảo con đi thì cứ đi, đâu ra mà nói nhiều vậy hả?”
Cuối cùng Đại Bảo cũng đành chịu thua sự o ép từ ông bố ruột chuyên lấy quyền làm cha. Cậu bé chỉ có thể lau tay, rồi lập tức đi ra mở cửa. Nhưng cậu cũng nhớ lời mẹ dặn nên trước khi mở cửa, cậu đã lễ phép cất lời: “Xin chào ạ! Dì tìm ai ạ?”
Hồ Tư Tuệ thấy sáng nay Cố Tri Ý không đến lớp nên cô ấy đã xin phép ra ngoài để đến xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không ngờ đến đây gõ cửa mãi mà cửa vẫn chưa mở, lại nghe thấy tiếng nói ngây thơ của trẻ nhỏ.
Ngay sau đó, giọng nói của cô ấy cũng bỗng nhiên trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Xin chào, dì là Hồ Tư Tuệ, là bạn học của Cố Tri Ý. Cháu có phải là con trai của Tiểu Ý không?”
Đại Bảo vốn đã nghe mẹ mình nói, khi bọn trẻ đến đây, mẹ sẽ giới thiệu một dì họ Hồ cho anh em chúng làm quen. Bây giờ lại nghe thấy cái tên Hồ Tư Tuệ, cậu không còn chút nghi ngờ nào, lập tức nói: “Dì ơi, dì chờ một chút!” Nói xong thì nhón chân, kéo cánh cửa hé ra một khe.
Hồ Tư Tuệ nhìn thấy trước mắt mình là một cậu bé bụ bẫm, mái tóc cắt húi cua tròn trịa, trông vô cùng đáng yêu.
Khi thấy người lạ, đôi mắt kia cũng tràn đầy vẻ tò mò.
---