Nhị Bảo không chịu thua, cô giáo nói biểu hiện của thằng bé rất tốt, tuy rằng sau đó cô còn dặn thằng bé nên cố gắng nhiều hơn nữa.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ vui vẻ như vậy, Cố Tri Ý cũng cảm thấy yên lòng.
Kiến thức cơ bản thì cô đã dạy trước cho mấy đứa rồi. Bài tập lớp Một chắc hẳn không làm khó được chúng. Nhưng tâm tư của Nhị Bảo lại không đặt hết vào việc học hành, mặc dù thằng bé thông minh hơn nhiều so với các bạn học khác.
“Thôi được rồi, vì hai bạn lớn của mẹ đã học hành rất tốt trong ngày đầu tiên, tối nay mẹ sẽ thưởng cho các con một món thật ngon, chịu không nào?"
“Ôi chà! Mẹ ơi, con muốn ăn khoai tây chiên giòn được không? Cả món gà rán vàng rụm nữa!” Nhị Bảo quả thật là tinh ranh, đúng là được đằng chân lân đằng đầu.
“Được thôi!” Cố Tri Ý hiếm khi dễ dãi đến vậy.
Món Nhị Bảo nói, chính là gà rán. Cố Tri Ý lấy ra ít gà, tẩm ướp rồi lăn qua bột, sau đó cho vào chảo dầu nóng hổi chiên vàng, rắc thêm chút bột thì là, ăn ngon đáo để. Chẳng qua ngày thường Cố Tri Ý không cho bọn nhỏ ăn nhiều món chiên rán, hôm nay hai đứa nhỏ hiếm khi biểu hiện tốt, cô cũng không nỡ mà nuông chiều chúng.
“Cảm ơn mẹ, mẹ là tuyệt nhất!” Cả hai đứa đồng thanh reo lên.
Cả gia đình vui vẻ trở về. Đi ngang qua một tiệm thực phẩm, thấy còn lại nửa con gà, Cố Tri Ý liền dứt khoát mua luôn. Cô định ngày mai sẽ hầm canh gà cho tụi nhỏ uống, vì thời tiết ở đây khá khô ráo, uống nhiều canh bổ dưỡng sẽ rất tốt cho sức khỏe.
Về đến nhà, Đại Bảo và Nhị Bảo nhanh chóng ngồi vào bàn làm bài tập. Cố Tri Ý thì vào bếp chuẩn bị cơm tối. Lâm Quân Trạch đứng kề bên phụ giúp. Anh nhận thấy Cố Tri Ý chưa kịp động tay động chân nhiều, vậy mà thoáng chốc đã có những món ăn thơm lừng, điều này thực sự khiến anh không khỏi ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.
Tam Bảo thấy hai người anh trai đều đang chăm chỉ làm bài, thằng bé cũng không chịu ngồi yên, bèn cầm vở và bút, bắt chước bộ dạng chăm chỉ học hành của các anh. Phải nói là, nếu có thể bỏ qua những nét vẽ nguệch ngoạc lung tung trên trang giấy, thằng bé trông cũng ra dáng học sinh lắm. 8f208c
“Thôi được rồi, mấy đứa mau đi rửa tay đi!” Cố Tri Ý bưng một mâm khoai tây chiên vàng ruộm ra, dặn dò bọn nhỏ.
Dù là ở thời đại nào, tụi nhỏ cũng luôn mê mẩn những món ăn vặt này.
Cố Tri Ý đặt mâm đồ ăn xuống, sau đó lại tự mình quay vào bếp nấu nốt cơm.
Lâm Quân Trạch thấy mình chẳng giúp được gì nhiều trong bếp, bèn quay sang nhìn các con làm bài tập, thỉnh thoảng hướng dẫn chúng đôi chút.
Cố Tri Ý chán ngán cái công việc kèm cặp này vô cùng. Mỗi khi buổi học kết thúc, cô lại phải nằm vật ra một lúc lâu mới hồi lại được sức lực cạn kiệt vì quá đỗi mệt mỏi.
Thật ra Đại Bảo thì cô chẳng phải bận tâm nhiều, cái chính là thằng nhóc Nhị Bảo lúc nào cũng khiến cô giận đến nghiến răng ken két. Cứ đà này, cô e rằng mình sẽ giận đến mức chỉ muốn buông xuôi hết thảy mọi sự cho rồi.
Đến bữa cơm tối, Cố Tri Ý đã thấy Lâm Quân Trạch nằm vật ra đó, mặt mày ủ rũ như tàu lá héo, trông thảm thương đến tội. Cô khẽ phì cười, ánh mắt ánh lên vẻ trêu chọc.
“Xong bài tập thì vào ăn cơm.”
Bài tập cấp một thời ấy chẳng đáng là bao, loáng một cái là xong ngay.
Chiều đã ăn vặt nên tối mấy đứa nhỏ cũng không ăn nhiều cơm. Thỉnh thoảng chiều chuộng bọn trẻ một chút, cô cũng không bận tâm lắm.
Bữa tối cô chỉ sửa soạn vừa đủ ăn, không nấu thêm nhiều. Sau khi xong xuôi, Cố Tri Ý tự tay rửa mặt mũi chân tay cho lũ trẻ, rồi giục bọn chúng lên giường đi ngủ cho đúng giờ.
Giờ lũ trẻ đã đi học cả, nề nếp sinh hoạt trong nhà cũng dần vào khuôn khổ. Đến cả những khoảnh khắc vợ chồng riêng tư buổi đêm của hai người cũng bị cô kiên quyết chặn đứng. Lâm Quân Trạch chỉ còn biết thở dài thườn thượt trong lòng.
Cố Tri Ý thoa chút kem dưỡng da lên mặt, vừa định chìm vào giấc ngủ an lành thì cuối cùng vẫn bị người chồng lôi kéo trêu chọc một hồi lâu.
Lâm Quân Trạch ôm chặt cô vào lòng, cả người sảng khoái mà thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi Cố Tri Ý còn chưa tỉnh giấc, Lâm Quân Trạch đã dậy từ sớm tinh mơ để tập luyện, tiện thể ghé tiệm cơm quốc doanh mua bữa sáng mang về. Như vậy, cô sẽ chẳng phải dậy sớm sửa soạn gì.
Bữa sáng có cháo trắng và mấy cái bánh bao nóng hổi. Thấy mấy đứa nhỏ không uống hết sữa bò, Cố Tri Ý bèn rót vào mấy cái chai thủy tinh, dặn chúng mang đến trường uống dần cho hết.