Bên này sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Lâm Quân Trạch cũng đã rửa bát xong, cả nhà liền sửa soạn ra cửa.
Rõ ràng hôm nay Tam Bảo cũng rất vui vẻ, suốt dọc đường đều lạch bạch chạy theo sau anh trai.
Vì Trường Thành còn cách một quãng đường dài, thế nên cả nhà vẫn phải bắt xe.
Ở đây đã có xe buýt công cộng rồi.
Mấy người đi ra ngoài giao lộ, chờ một chốc thì chiếc xe buýt cũ kỹ đã lóc cóc chạy tới.
Thời tiết hôm nay thật đúng ý, nắng vàng rực rỡ mà gió lại thổi hiu hiu, đúng là dịp tốt nhất để ra ngoài dạo mát.
Cả nhà lên xe thì có người bán vé tới thu tiền. Trẻ nhỏ như Tam Bảo thì được miễn vé, còn hai đứa Đại Bảo và Nhị Bảo lớn hơn một chút thì tính theo đầu người.
Hai đứa nhỏ được tính gộp thành một người lớn, vậy là tổng cộng có ba người lớn. Người bán vé hỏi điểm đến rồi thu của họ sáu hào tròn.
Mấy người họ chọn ngồi ở vị trí dựa cửa sổ. Lúc này thời tiết không lạnh cho lắm, cửa sổ vẫn được mở hé một khe nhỏ để gió mát cứ thế lùa vào.
Trên xe cũng không quá nặng mùi, dù chẳng hắc nồng như chuyến xe lửa lần trước của Cố Tri Ý, nhưng cũng chẳng dễ chịu hơn là bao.
Mỗi khi đến một chỗ đỗ xe thì người bán vé đều sẽ oang oang rao lớn: "Công viên Hòe Hoa, Nhà máy Z1, Bưu điện... ai xuống xe không ạ?"
Xe di chuyển mất khoảng một giờ, cuối cùng họ cũng nghe thấy tiếng người bán vé vang lên: "Trường Thành đây! Trường Thành đây! Ai đi Trường Thành thì xuống xe!"
Mấy người xuống xe, ba đứa trẻ con lắc lư trên xe mà vẫn tranh thủ đánh một giấc ngon lành.
Nghe thấy xuống xe thì mấy đứa nhỏ liền choàng tỉnh cả người.
Bọn họ phải đi thêm một đoạn đường nữa mới đến Trường Thành. Nhìn địa thế hiểm trở, cứ như một con rồng khổng lồ đang uốn lượn uy nghi giữa trùng trùng núi non.
Tận mắt thấy sự nguy nga đồ sộ của Trường Thành khiến mấy đứa trẻ đều không khỏi trầm trồ thán phục.
"Mẹ, đây có phải Vạn Lý Trường Thành trong sách nói không ạ?"
" Đúng vậy con." Cố Tri Ý cười đáp lời.
"Mẹ, con cũng được tới Trường Thành rồi, có phải con chính là bậc nam nhi đại trượng phu không?"
Cố Tri Ý:.......
Hôm nay cả nhà bọn họ biết phải leo Trường Thành nên đều ăn mặc rất gọn gàng nhẹ nhàng, cốt là để đỡ mệt khi phải chinh phục.
Đầu tiên, cả nhà đã chụp một tấm ảnh lưu niệm dưới chân Trường Thành. Rồi sau đó mọi người mới bắt đầu leo lên.
Lúc bắt đầu mấy đứa trẻ vẫn còn tràn đầy sức lực, mỗi khi leo lên một bậc đá, chúng lại hí hửng đếm số: "Một, hai, ba......"
Nhưng sau khi leo hơn mười phút, mấy đứa nhỏ liền bắt đầu kêu: "Không được, không được, mệt c.h.ế.t con rồi." Nghe mấy đứa con trai nói vậy khiến Cố Tri Ý cười phá lên.
Trường Thành này cũng không phải là dễ leo như vậy. Tam Bảo leo một hồi liền bắt đầu làm nũng vòi vĩnh muốn ba ba bế mình.
Lâm Quân Trạch bế Tam Bảo lên, đoạn chỉ vào một đứa trẻ cùng tuổi với Tam Bảo đang leo hăng hái bên cạnh, nói: "Con xem, em bé nhà người ta đều không kêu mệt, vậy mà con đã than vãn mệt mỏi rồi ư?"
"Chính là, chính là, con chính là mệt mỏi đó mà!" Tam Bảo bĩu môi, bất mãn nói.
"Được, vậy ba ba ôm con một lúc, đến lúc đó con cùng bạn nhỏ kia nói chuyện với nhau thì cứ nói là ba ba đã bế con leo Trường Thành đấy nhé."
Lâm Quân Trạch trực tiếp dùng chiêu khích tướng. Đừng nhìn Tam Bảo còn nhỏ nhưng nhóc con đã vô cùng sĩ diện.
Nhóc vừa nghe đến việc ba ba cõng mình leo Trường Thành liền cảm thấy ngượng ngùng, lập tức giãy giụa. "Ba ba, thả con xuống đi, con có thể tự mình leo được."
Sau khi Lâm Quân Trạch buông cậu nhóc xuống, quả nhiên cậu nhóc tự dùng đôi chân bé nhỏ của mình mà bước đi, không hề than vãn mệt mỏi nữa.
---