Họ cũng không đi quá xa, chờ đến khi đi tới chân đài gác thì Cố Tri Ý tìm một chỗ hơi râm mát một chút để lấy đồ ra, cả gia đình tạm nghỉ chân tại đây.
Thời điểm này, Vạn Lý Trường Thành vẫn giữ nguyên vẻ hoang sơ, cổ kính, chưa bị thương mại hóa nhiều như các thế hệ sau này, càng khiến người ta cảm nhận rõ ràng hơn về những dấu tích ngàn xưa. Cái khí thế ấy vẫn sừng sững, dẫu đã trải qua bao thăng trầm của thời gian, nó vẫn khiến mọi người cảm nhận được nét uy nghi, tráng lệ vốn có.
Nhân lúc đang có thời gian nghỉ ngơi, Cố Tri Ý bèn giảng giải một đôi điều về lịch sử cho mấy đứa nhỏ, ngay cả Lâm Quân Trạch ngồi một bên cũng nghe một cách say sưa. Cố Tri Ý nghĩ rằng, đã có tận mắt chứng kiến công trình vĩ đại này, cũng nên cho các con hiểu thêm về lịch sử Trường Thành. Cô bắt đầu dùng cách diễn đạt đơn giản nhất để kể cho lũ trẻ nghe về Vạn Lý Trường Thành, bắt đầu từ thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc xa xưa.
“Mẹ ơi mẹ, người xưa thật tài giỏi! Họ quả là những người đầy trí tuệ!” Đại Bảo nghe Cố Tri Ý kể xong thì thốt lên lời thán phục, đồng thời trong lòng của cậu bé cũng gieo xuống một hạt giống bé nhỏ, chỉ chờ ngày tương lai đ.â.m chồi nảy lộc, lớn lên thành một đại thụ rợp mát cả một vùng trời.
Nhị Bảo cũng gật gù đồng ý. Tam Bảo ngồi một bên vẫn còn mắt tròn xoe chưa hiểu chuyện, nhưng thấy hai anh trai mình đều gật đầu lia lịa thì thằng bé cũng học theo, bi bô nói: “Giỏi quá giỏi quá!” Cái dáng vẻ không hiểu mà lại giả vờ hiểu, còn mạnh dạn góp lời vào chuyện người lớn khiến ai nấy đều bật cười khúc khích.
Nghỉ ngơi một lúc, Cố Tri Ý chuẩn bị tiếp tục leo lên, thế nhưng vì mấy đứa nhỏ đều không chịu đi tiếp nên cả nhà bèn quyết định nghỉ chân luôn tại đài gác. Cố Tri Ý thò tay vào chiếc túi vải của mình, thực chất là ngầm lấy đồ ăn từ trong không gian của mình ra.
Vì thế, bọn trẻ cứ ngỡ chiếc túi của mẹ mình như một cái túi vải thần kỳ, lấy ra được bao nhiêu là thứ, đứa nào cũng thấy lạ lẫm vô cùng. Nhị Bảo còn ngạc nhiên reo lên: “Mẹ ơi mẹ, túi của mẹ chứa được lắm đồ thế! Mẹ làm cho con một cái túi như này được không mẹ? Con muốn một cái túi của con trai ấy ạ!”
Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch đưa mắt nhìn nhau, trao nhau một cái nhìn đầy ẩn ý.
Nhị Bảo thấy bố mẹ mình lại nhìn nhau như thể có chuyện gì thầm kín thì lập tức chen ngay vào giữa, hỏi: “Mẹ ơi mẹ, có được không ạ?”
“Được rồi, được rồi, được mà! Khi nào về đến nhà, mẹ sẽ làm cho con nhé!” Cố Tri Ý vội vàng đáp lời, thằng bé Nhị Bảo này mà đã bám riết thì cô thực sự chịu không nổi.
Những món Cố Tri Ý nấu đều là một vài món ăn thích hợp mang đi khi dã ngoại, đặt trong những chiếc hộp thiếc, còn có cả nước uống bồi bổ sức lực nữa.
Lượng cơm của Tam Bảo cũng không ít, thằng bé đã ăn vài nắm cơm nhỏ và cả một chiếc bánh mì kẹp nhân to ụ, ăn xong thì nằm vật ra, thở ra một tiếng đầy khoan khoái, cứ như ông cụ non vậy.
Cố Tri Ý nhìn cái dáng vẻ no nê, mãn nguyện của con trai mà không khỏi bật cười.
Sau khi nghỉ ngơi xong, thấy thể lực của mấy đứa nhỏ thực sự có hạn nên cả nhà cũng không tiếp tục leo lên trên nữa mà lại rút lui theo lối cũ. Trên đường cô còn chụp cho từng đứa một tấm ảnh làm kỷ niệm, ngay cả Lâm Quân Trạch cũng không tha, cô kéo anh chụp thêm mấy tấm. Nếu không phải là không tiện lấy máy ảnh từ không gian ra thì Cố Tri Ý còn muốn lấy máy ảnh kiểu mới ra để tự chụp với Lâm Quân Trạch nữa ấy chứ! Những tấm ảnh như vậy thật đáng để ghi nhớ.
Chờ đến khi xuống núi, cảm thấy bọn trẻ đã mệt nhoài nên Lâm Quân Trạch bèn ẵm Tam Bảo trên tay, nhìn Đại Bảo và Nhị Bảo với vẻ mặt vừa thương vừa giận: “Bao giờ trở về thì hai đứa các con phải chăm chỉ rèn luyện mỗi buổi sáng cho cha, cái thân bé tí tẹo này đúng là chẳng làm nên trò trống gì!”
---