Trên đường đi, hai người bắt đầu bàn bạc kế sách để vừa tìm lại được chiếc đồng hồ, vừa làm hoen ố thanh danh của Cố Tri Ý. Cho dù là thủ khoa khoa văn của kỳ thi đại học thì sao chứ? Để xem đến lúc đó lãnh đạo trường học có còn dám dung túng cho kẻ mang tiếng xấu này ở lại trường hay không!
Thậm chí Ngô Tố Vi còn tưởng tượng đến ngày mà Cố Tri Ý bị đuổi ra khỏi trường. Đương nhiên, nếu chỉ có mỗi chuyện này thì chắc chắn là chưa đủ sức để đuổi Cố Tri Ý ra khỏi trường. Ngô Tố Vi bên này lại rục rịch chuẩn bị thêm vài trò nữa.
Cố Tri Ý không biết về chuyện này, mà dẫu có biết thì cô cũng chẳng bận tâm, chỉ là mấy trò trẻ con vặt vãnh mà thôi. Thế nhưng lúc này Cố Tri Ý vẫn chưa biết chuyện hay ho vẫn còn ở phía trước.
Sau buổi học, Ngô Tố Vi vẫn bặt tăm, nhưng Cố Tri Ý cũng chẳng bận tâm mấy. Chắc hẳn cô ả đang loay hoay vá víu mấy cái răng cửa sứt mẻ ở bệnh viện rồi cũng nên.
Đợi cho đến khi học hết hai tiết, Cố Tri Ý liền cùng Hồ Tư Tuệ rảo bước về nhà. Giờ đây, mấy đứa nhỏ đã quen nẻo về, chẳng còn cần mẹ phải dắt díu đón đưa như trước nữa, Hồ Tư Tuệ còn trêu rằng cô làm mẹ mà nhàn tênh là nhàn tênh.
Cố Tri Ý bèn làm mặt nghiêm trang, ba hoa chích chòe: "Chuyện này cậu chẳng hiểu được đâu, mình đang rèn luyện cho bọn nhỏ cái khả năng tự lập, tự xoay sở đấy chứ!" Dù sao cô cũng có một bụng lý lẽ, tóm lại là tuyệt nhiên không thể thừa nhận mình lười biếng mà thôi!
Vừa mới ra đến cổng trường, hai người đã nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đợi. Anh ta để mái tóc cắt ba phân gọn gàng, khoác trên mình bộ quân phục màu xanh cỏ úa, thoạt nhìn đã thấy rõ sự tinh anh, nhanh nhẹn. Anh ta hơi tựa lưng vào bức tường cũ, dáng vẻ đôi phần lười nhác, toát lên một khí chất khó tả, vừa bất cần lại vừa thu hút.
Hồ Tư Tuệ đang sánh bước cùng Cố Tri Ý, vừa nhìn thấy người đàn ông ấy liền khẽ vẫy tay rồi vội vã chạy đến, ngạc nhiên hỏi: "Anh hai ơi, sao hôm nay anh lại có nhã hứng ra tận đây vậy?"
"Mẹ dặn anh đến đón em ra tiệm cơm ăn tối." Đó chính là anh trai của Hồ Tư Tuệ, Hồ Tư Minh. Anh ta đứng thẳng người dậy, đáp lời, lúc này mới để ý thấy Cố Tri Ý đang đứng phía sau. Hồ Tư Minh định mở miệng nói thêm điều gì đó, nhưng rồi lại thôi, khẽ mím môi, ánh mắt cứ thế mà bình tĩnh dõi theo Cố Tri Ý.
"À phải rồi, anh hai ơi, để em giới thiệu cho anh một chút nhé! Đây là người bạn em vẫn thường nhắc đến với mọi người đấy, Cố Tri Ý. Tiểu Ý này, đây là anh trai mình, Hồ Tư Minh."
Cố Tri Ý khẽ gật đầu chào Hồ Tư Minh: "Chào anh Hồ ạ."
"Chào... chào em." Hồ Tư Minh bất giác hơi ấp úng.
"Vậy Tiểu Ý này, chúng mình đi trước với anh trai nhé!" Hồ Tư Tuệ chẳng hề nhận ra điều gì bất thường, sau khi giới thiệu hai người xong, vì bụng đã đói cồn cào, nóng lòng muốn đi ăn cơm nên cô ấy liền giục giã Hồ Tư Minh không ngớt: "Đi thôi anh hai ơi, chẳng phải anh bảo ba má đang đợi chúng ta đó sao?"
"Ừ ừ, được, đi thôi. Nếu có khi nào rảnh, bạn học Cố cứ ghé nhà tôi chơi!" Hồ Tư Minh vừa quay đầu dặn dò Cố Tri Ý mấy lời xong, hai anh em đã vội vã cất bước rời đi.
Cố Tri Ý dõi mắt theo bóng dáng hai anh em vừa đi vừa đùa giỡn, trêu chọc nhau, không khỏi khẽ mỉm cười, lắc đầu. Đoạn cô cũng ung dung cất bước về nhà.
Dạo gần đây chẳng hiểu vì cơ sự gì mà Đại Bảo và Nhị Bảo cứ thi nhau giành việc nhà, nào rửa rau, lau dọn bàn ghế, sắp xếp lại đồ đạc đâu ra đó. Thật chẳng biết hai đứa nhỏ đang ngấm ngầm so tài cao thấp hay sao mà lại chăm chỉ đến lạ thường như vậy.
Thôi thì, chuyện này cũng chẳng phải là điều đáng bận tâm, hai đứa nhỏ tự giác làm việc nhà khiến Cố Tri Ý mừng vui khôn xiết. Thỉnh thoảng cô còn ban thưởng cho hai đứa vài món quà nho nhỏ. Những phần thưởng đó đều là những món đồ chơi nhỏ lấy ra từ cái “ không gian” đặc biệt của riêng cô, chỉ dặn dò mấy đứa phải giữ bí mật, tuyệt đối không được hé răng nửa lời với bất kỳ ai.
---