Nhiều lắm thì trên lối đi bộ cỏ dại mọc um tùm, che lấp cả lối đi, còn lại đều nguyên sơ như thuở ban đầu cả.
Cả nhà Cố Tri Ý tìm một chỗ thoáng mát dưới gốc cây cổ thụ cạnh bờ sông, trải tấm bạt lên, bọn trẻ thì hớn hở chơi đùa ngay gần đó.
Vì muốn đến công viên nên khi đi ngang qua cửa hàng, Cố Tri Ý còn mua thêm cho lũ nhỏ một quả bóng để tha hồ chơi đùa.
Ngồi trên thảm cỏ ven sông, gió thổi hiu hiu, mang theo mùi cỏ đồng nội dịu mát, khiến cả người không khỏi cảm thấy thư thái, nhẹ nhõm.
Lâm Quân Trạch chẳng câu nệ làm gì, cứ thế ngả lưng nằm xoài ra.
Anh vòng hai tay gối dưới đầu, khẽ nhắm mắt, hiếm hoi lắm mới được tận hưởng những giây phút an nhàn đến vậy.
Nhưng bầu không khí êm đềm ấy chẳng duy trì được bao lâu đã bị quả bóng của Tam Bảo vô tình đá tới làm cho tan biến.
Lâm Quân Trạch mở to mắt, liếc nhìn kẻ phá đám đang chạy tới.
Đợi Tam Bảo nhặt lấy quả bóng nằm trên người mình, Lâm Quân Trạch lập tức kéo túm thằng bé nằm sõng soài trên tấm khăn trải, cù cho một trận cười ngặt nghẽo không ngừng.
“Ha ha ha ha, con không cố ý mà cha ơi, ha ha, cha tha cho con đi, cha ơi là cha!” Tam Bảo bị Lâm Quân Trạch cù liên hồi, chẳng mấy chốc đã liên tục cầu xin tha thứ.
“Được rồi, người lớn chẳng chấp nhặt trẻ con nữa, tha cho con đó.” Nói rồi, anh buông Tam Bảo ra.
Tam Bảo nằm im một lát, sau đó từ từ đứng dậy, dụi dụi nước mắt. Thằng bé nhặt bóng lên chạy đến một bên khác, lập tức nhào vào lòng Cố Tri Ý, ghé sát vào tai cô tố cáo cha ruột.
Lâm Quân Trạch ở ngay bên cạnh đã nghe thấy rất rõ ràng.
Cái thằng nhóc quỷ quái này, lại muốn ăn đòn rồi sao!!!
“Được rồi, mẹ sẽ giúp con xử lý cha, con đi chơi đi!”
Tam Bảo nghe được lời mẹ hứa chắc, thằng bé hài lòng chạy đi chơi tiếp.
“Lớn từng này rồi mà vẫn hay trêu chọc con nít thế hả?” Cố Tri Ý liếc anh, trách yêu.
Lâm Quân Trạch cũng không nói gì, anh dựa sát vào Cố Tri Ý, nằm xuống, thở phào một tiếng: “Vợ à, thật là sung sướng!”
Cố Tri Ý cũng thuận theo anh mà nằm xuống, hai người cứ thế ngả lưng trên tấm khăn. Trên đỉnh đầu, nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống, lốm đốm trên nền cỏ xanh.
Chẳng mấy chốc, mấy đứa trẻ chơi mệt cũng ù té chạy đến nghỉ ngơi. Thấy cha và mẹ đều nằm đó, chúng bất ngờ lăn xả tới, trực tiếp nhào lên người hai vợ chồng.
Cả lũ nhào lên người Cố Tri Ý, khiến cô trợn tròn mắt.
Mấy đứa bé nghịch ngợm này còn tưởng đó là trò vui lắm.
Lúc Lâm Quân Trạch mở to mắt đã nhìn thấy mấy đứa bé đang trèo lên người anh và Cố Tri Ý, sau đó lại nhìn đến thân hình của thằng bé Nhị Bảo. Anh lập tức vỗ nhẹ vào m.ô.n.g thằng bé: “Thằng nhóc nghịch, con cũng vừa phải thôi chứ, mẹ con có chịu đựng nổi cái thân hình ‘béo tốt ’ này của con đâu.”
Nhị Bảo: ...
Con có làm gì ghê gớm đâu chứ?
Nhưng cuối cùng vẫn đành phải bò dậy, ngồi sang một bên uống nước ừng ực.
Cố Tri Ý cầm lấy khăn tay, lần lượt lau mồ hôi cho từng đứa một. Mọi người cũng ngồi nghỉ ngơi.
Khi đến đây cô còn mang theo giấy bút. Tam Bảo tự động lấy giấy bút ra, bắt đầu ngồi vẽ vời.
Nói ra thì Tam Bảo cũng khá trầm tính, trừ những lúc nghịch ngợm ra, còn lại thằng bé cứ thế tự mình cầm bút vẽ, nguệch ngoạc trên giấy.
Đừng nói, nhìn kỹ thì quả là có phong thái của một họa sĩ nhí.
Cố Tri Ý cũng không làm phiền thằng bé. Hiện tại Tam Bảo vẫn còn nhỏ, nếu thật sự có hứng thú về phương diện mỹ thuật, cô sẽ hết lòng bồi dưỡng cho thằng bé. Nhưng cô cũng không muốn con trai còn nhỏ mà đã bị quá nhiều thứ trói buộc, cô vẫn hy vọng chúng có thể có một tuổi thơ vui vẻ.
Dù sao nếu cứ theo đúng quỹ đạo đã vạch sẵn, thì hiện tại mấy đứa bé cũng không hề thua kém bạn bè đồng trang lứa.
Đại Bảo và Nhị Bảo nhìn thấy em trai bên này đang vẽ vời, ngược lại chúng cũng rất tự giác, tự mình lấy bài tập ra làm, ngồi khoanh chân, cặm cụi viết viết vẽ vẽ ở đó.
Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch liếc nhau một cái.
Mấy đứa bé này, sao hôm nay lại chăm chỉ một cách bất thường. Quả là hiếm có khó tìm.
Hai người họ cũng chẳng còn bận tâm đến xung quanh nữa. Còn Cố Tri Ý, cô thấy hơi buồn tay buồn chân, bèn lấy cuốn sổ tay ra, ngồi xếp bằng trên tấm khăn trải, đặt vở lên đùi rồi bắt đầu phác thảo.
Cô thỉnh thoảng liếc nhìn sang Lâm Quân Trạch, chẳng mấy chốc, gương mặt của anh đã dần hiện rõ trên trang giấy trắng tinh.
---