Sau khi Nhị Bảo làm xong bài tập về nhà, Cố Tri Ý lấy từ không gian ra một chiếc ô tô đồ chơi bằng gỗ, hẳn hoi có bánh xe.
Cố Tri Ý sơn bên ngoài chiếc xe gỗ thành màu xanh lục quân đội, cái màu này bây giờ đang được chuộng ghê gớm.
Mặc kệ ở thời đại nào, cậu bé nào cũng có một niềm đam mê khó lý giải với những chiếc ô tô.
Đại Bảo và Nhị Bảo cũng không ngoại lệ, thích mê tơi ôm ô tô chơi ở trong sân.
Khi Cố Tri Ý mua ở hệ thống, cô cũng đã xem hướng dẫn, nơi này còn có một cái cơ quan. Thật ra cũng chẳng gọi là cơ quan máy móc gì ghê gớm, nó chỉ là một sợi dây nhỏ, chiếc xe sẽ bắt đầu chạy khi kéo nó.
Hai đứa nhỏ thích mê mẩn chiếc xe mới mẹ mua cho.
Tam Bảo làm bộ như đã chán món đồ chơi này lắm rồi. Nhưng mà thấy mấy anh chơi vui quá chừng, thằng bé vẫn hăng hái nhập cuộc cùng các anh.
Cả gia đình nhỏ ở nhà, Cố Tri Ý muốn ôn tập nên hôm nay chỉ ở nhà đọc sách. Buổi chiều, Hồ Tư Tuệ mang bánh ngọt của cửa hiệu Bắc Kinh cũ tới.
Tất nhiên, trong tay cô ấy cũng ôm một chồng sách.
Cái không khí học hành chăm chỉ này quả thật dễ lây lan, xem kìa, vốn dĩ mấy cậu bạn nhỏ còn đang mải chơi xe cũng tự giác đặt đồ chơi xuống, ngoan ngoãn theo mấy người Cố Tri Ý ngồi vào bàn đọc sách.
Lâm Quân Trạch cũng không rảnh rang ngồi không, anh pha ấm trà nóng, rót nước mời mọi người nhâm nhi bánh ngọt Hồ Tư Tuệ mang tới, quả là một buổi chiều thật dễ chịu.
Đến giờ cơm chiều, Hồ Tư Tuệ ở lại trong nhà Cố Tri Ý ăn cơm. Khi rời đi, cô nàng lợi dụng lúc mọi người không để ý, lén dúi tiền vào túi áo Đại Bảo.
Anh trai Hồ Tư Tuệ là người tới đón. Trên đường trở về, Hồ Tư Tuệ rối rít hỏi: “Cái kia, anh, anh chắc là không còn chút tình cảm nào với Tiểu Ý nữa đâu nhỉ?”
Hồ Tư Minh đánh nhẹ vào đầu em gái.
“Sớm không còn nữa rồi, đó là vợ của anh em mình, anh còn dám nghĩ tới sao?” Nói xong, anh tự giễu mình một tiếng.
Hồ Tư Tuệ lập tức vội vàng giải thích: “Anh yên tâm, anh nhất định có thể gặp được người tốt hơn nhiều. Nếu không, em ở trường học giúp anh nhìn xem, có người nào thích hợp làm chị dâu hay không.”
“Được rồi, em tuổi còn nhỏ, chăm chỉ đọc sách đi, không cần bận tâm nhiều chuyện như vậy.” Hồ Tư Minh đành phải nói.
Bản thân anh lúc trước thật sự là có chút ý tưởng, nhưng từ khi biết Cố Tri Ý là vợ Lâm Quân Trạch, làm gì còn dám nảy ra ý nghĩ gì nữa chứ?
Anh thừa hiểu “sức chiến đấu” của Lâm Quân Trạch, bản thân anh cũng là người thức thời biết điều.
Hai người cứ vừa cười vừa nói chuyện trên đường về.
Chờ sau khi Hồ Tư Tuệ đi rồi, khi Đại Bảo chuẩn bị tắm rửa, sờ vào túi áo, mới thấy số tiền Hồ Tư Tuệ đã lén nhét vào lúc nãy khi chơi đùa với các cậu.
“Mẹ, xem này, khẳng định là chị Tuệ Tuệ bỏ tiền vào đấy.”
Đại Bảo vừa rồi chỉ nghĩ chơi, nên cũng không để ý. Hiện tại sờ đến tiền, thằng bé cũng chẳng nghĩ chiếm làm của riêng, nên đưa cho Cố Tri Ý xem.
Cố Tri Ý vừa nhìn đã hiểu ngay. Hồ Tư Tuệ này, đúng là...
Chẳng qua cô cũng không nói gì, nhận lấy số tiền trong tay Đại Bảo, cô tính bụng sẽ đãi cô ấy một bữa thật thịnh soạn vào dịp khác.
Điều này ở Hồ Tư Tuệ thật đáng quý, dù là bạn thân thiết nhưng tiền bạc luôn phân minh rành rọt. Đương nhiên, cũng không phải là so đo tính toán chi li, mà là có qua có lại, người tốt với mình một, mình đáp lại gấp đôi.
Mối quan hệ của cả hai cũng sẽ ngày càng tốt đẹp. Mối quan hệ mà chỉ có một bên vun đắp thì làm sao mà bền lâu cho được.
Ngoài tính cách hợp nhau, đây cũng chính là lý do khiến Cố Tri Ý càng thêm trân trọng và hết lòng với cô bạn.
Chờ đến ngày thứ hai trở lại trường học, cô nghe được một tin chẳng lành. Cô Khâu Vân Vân bị kẻ xấu hãm hại. Hiện tại đang được điều trị ở bệnh viện.
Ngay lập tức Cố Tri Ý cảm giác chân tay cô bỗng chốc lạnh toát.
Cứ nghĩ Ngô Tố Vi chỉ gây ra mấy chuyện sóng gió vặt vãnh, ai dè mọi chuyện lại ầm ĩ đến mức này. Dù bây giờ chưa có kết luận điều tra, nhưng trực giác mách bảo Cố Tri Ý rằng đây chính là tác phẩm của Ngô Tố Vi.
---