Lời của Đại Bảo vừa rồi nghe thật ấm lòng đến lạ, thì giờ nhìn thấy Nhị Bảo và Tam Bảo, cô lại thấy đau cả đầu. Quả đúng là không có so sánh thì không có đau xót.
Cô liền lấy đi chiếc lon sữa bột trong tay Nhị Bảo, nói: “Được rồi, lát nữa sẽ có cơm ăn rồi, không ăn mấy thứ lặt vặt này nữa.”
Nói xong, cô đưa chiếc lon đó cho Đại Bảo, dặn thằng bé mang cất vào trong phòng. Còn mình thì đi vào bếp nấu cơm.
Suy xét đến mấy đứa trẻ đang bụng đói cồn cào, Cố Tri Ý cũng đành phải lấy thêm vài món đồ ăn từ trong không gian tùy thân ra.
Sau khi mấy mẹ con ăn xong cơm chiều, Cố Tri Ý lấy ra giấy bút. Cô cố ý thay đổi nét chữ, viết một lá đơn tố cáo, đồng thời cũng viết một bức thư khác gửi đến địa chỉ mà Lý Tiểu Nha đã nói, cũng chính là nơi ở của Ngô Tố Vi đích thực.
Cô cũng chỉ có thể làm những việc này, còn những chuyện về sau, Cố Tri Ý tin rằng mọi khuất tất rồi cũng sẽ được phơi bày ra ánh sáng.
Chỉ là mọi thứ khó khăn hơn rất nhiều so với Cố Tri Ý mong đợi. Thứ nhất, ở niên đại này làm gì có máy ghi hình giám sát. Thứ hai, buổi tối Khâu Vân Vân bị gọi ra ngoài mà không một nhân chứng nào nhìn thấy. Cuối cùng, Lưu Vũ Đồng thấy Khâu Vân Vân muộn đến thế rồi mà vẫn chưa trở về, bèn cùng mấy người bạn học khác đi ra ngoài tìm, sau đó tìm được cô ấy ở bìa rừng phía xa.
Lúc ấy, quần áo trên người cô ấy rách rưới, xộc xệch, không còn lành lặn, cả người giống như một con búp bê giẻ lau vậy. Chuyện này đã làm chấn động cả ngôi trường bên đó.
Nhưng mà, ngoại trừ Khâu Vân Vân ra, hiện trường lúc đó không hề có bất kỳ ai khác.
Mà Khâu Vân Vân lại vẫn chưa tỉnh lại chút nào. Bác sĩ nói tình trạng của cô ấy vẫn còn hết sức nguy kịch. Lúc ấy, sau khi xử lý xong cho Khâu Vân Vân, vị bác sĩ cũng không khỏi buồn rầu mà thở dài.
Trong nhà vị bác sĩ này cũng có con nhỏ, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi biến thành ra nông nỗi này lại càng thêm đau lòng.
Hơn nữa, trong lòng Khâu Vân Vân phỏng chừng cũng đã chịu cú sốc tinh thần quá lớn, cho nên vẫn luôn không chịu tỉnh lại.
Ngày hôm sau, khi Cố Tri Ý trở lại trường học, nghe nói vụ án này vẫn đang chìm vào bế tắc.
Cố Tri Ý cố gắng nghĩ xem còn có cách nào khác không, liệu có thể thúc đẩy vụ việc này mau chóng có bước tiến triển không?
Đột nhiên, Cố Tri Ý nghĩ tới Khâu Vân Vân đang ở trong bệnh viện.
Có lẽ Khâu Vân Vân biết buổi tối ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, đối với một người vừa phải gánh chịu thương tích nặng nề, lại đến nay vẫn chưa tỉnh lại mà nói, muốn để cô ấy tự nói ra những chuyện mà bản thân mình đã trải qua, chẳng khác nào xát muối vào vết thương lòng của cô ấy.
Tuy vậy, Cố Tri Ý lại không muốn cứ thế mà bỏ qua cho Lý Tiểu Nha.
Hiện tại, cô ta vẫn còn đang dùng tên của Ngô Tố Vi, ung dung sống một cuộc đời phè phỡn ở ngôi trường Thanh Hoa danh tiếng lẫy lừng, vốn có bề dày lịch sử hàng trăm năm.
Mà Ngô Tố Vi thật sự, rất có thể vì kẻ mạo danh này, mà phải trải qua một cuộc sống hoàn toàn khác biệt.
Lúc trước khi nghe được những tin tức như vậy, cô từng thương cảm, xót xa cho người ta. Nhưng khi chuyện này lại xảy ra ngay trước mắt mình, Tri Ý nghĩ, cô nên làm điều gì đó, hòng ngăn chặn những chuyện tương tự tái diễn.
Nhưng mà ở thời buổi này, làm gì cũng muôn phần gian nan, nhưng rồi đường nào cũng tìm được lối đi. Tri Ý thầm nghĩ bụng, chi bằng ghé bệnh viện thăm Khâu Vân Vân một lượt, rồi hẳn tính toán sau.
Thấy Tri Ý định đến bệnh viện thăm Khâu Vân Vân, Hồ Tư Tuệ liền nói với cô: “Hay là tớ đi cùng cậu nhé. Nghe nói đến giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, e là trong lòng đã phải chịu nỗi tổn thương quá lớn.” Hồ Tư Tuệ thực tình rất xót xa cho Khâu Vân Vân.
---