“Tiểu Khải và Tiểu Sam có rảnh thì nhớ ghé thăm nhà dì chơi nha, dì sẽ làm đồ ăn ngon cho hai đứa nếm thử.” Cố Tri Ý cười dịu dàng đưa ra lời mời.
Hai cậu bé bị nụ cười tươi tắn, gần gũi của Cố Tri Ý làm cho lây lan niềm vui. Có chút ngượng nghịu gãi đầu, sau đó nói: “Chúng cháu cảm ơn dì ạ. Nếu rảnh, chúng cháu nhất định sẽ ghé thăm nhà dì chơi.”
Sau khi nói lời tạm biệt với mấy người bạn nhỏ kia, Cố Tri Ý cũng lập tức dắt Đại Bảo và Nhị Bảo về nhà.
“Mẹ ơi, hôm nay có món gì ngon không ạ?” Nhị Bảo với vẻ mặt nịnh nọt hỏi mẹ.
Cố Tri Ý làm ra vẻ bí mật, đáp: “Thấy mấy đứa gần đây rất đỗi vâng lời, về đến nhà mẹ sẽ trổ tài làm vài món mà các con chưa từng được nếm thử bao giờ cho xem.”
“Oa!” Ba đứa trẻ vừa nghe đến món ăn lạ chưa từng nếm qua, lập tức có cảm giác nước miếng sắp trào cả ra ngoài. Tức thì, chúng bỏ đi dáng vẻ chậm rì rì ban nãy, vội vã giục Cố Tri Ý về nhà.
Về đến nhà, Cố Tri Ý bảo bọn trẻ lo làm bài tập trước đã, còn cô thì lại vào bếp. Hôm nay cô định bụng sẽ làm cho tụi nhỏ một mẻ bánh ngọt ngàn lớp nhân sầu riêng và xoài. Cô sẽ làm xong trong " không gian" rồi mới lấy thành phẩm ra ngoài, bởi lẽ sầu riêng có mùi rất nồng, tốt nhất là nên giữ kín một chút.
Cái hương vị ấy, đối với người mê mẩn thì thật thơm lừng, nhưng với người không ưa, thì đúng là một thứ mùi khó tả. Song, Cố Tri Ý đã khéo léo xử lý, khiến mùi vị ấy vẫn còn có thể chấp nhận được. Nếu không hợp, vẫn còn vị xoài thơm lừng bên cạnh đó mà.
Trong " không gian" đầy đủ điện đóm, chỉ chốc lát sau chiếc bánh ngọt đã làm xong. Từng miếng bánh bột được cán ra đều tăm tắp, rồi cứ thế, một lớp bơ lại một lớp thịt quả, xếp chồng lên nhau. Khỏi phải nói, mùi vị này đích thị là thứ Cố Tri Ý hằng mong nhớ bấy lâu.
Sau khi lấy bánh ra, Cố Tri Ý liền vào trong phòng, không dám ăn ngay ngoài sân, sợ mùi thơm sẽ theo gió bay xa. Mấy đứa trẻ thấy Cố Tri Ý bưng khay bánh vào phòng, rất tự giác đi rửa tay thật sạch rồi nối gót theo vào.
Thấy mấy miếng bánh hình tam giác đã được bày ra bàn, Tam Bảo tò mò hỏi: “Mẹ ơi, đây là món gì vậy ạ?”
“Đây là bánh ngàn lớp nhân sầu riêng, còn có cả vị xoài nữa. Các con xem thử xem mình muốn ăn loại nào?”
Nhị Bảo nghe Cố Tri Ý nói "ngàn lớp", liền nghiêm túc đến gần đếm đếm thử, rồi cắc cớ hỏi: “Mẹ ơi, cái này đâu được đến ngàn lớp đâu ạ?”
Cố Tri Ý.......
Thôi mà, chỉ là ăn chút bánh thôi, sao con phải suy nghĩ mệt óc vậy chứ?
“Bảo con ăn thì cứ ăn đi, sao lại cứ thắc mắc mãi vậy hả?”
Vừa bị Cố Tri Ý nhắc khéo, Nhị Bảo tức thì im thin thít. Nhưng vừa tiến lại gần ngửi mùi sầu riêng, cậu bé lập tức nhăn mặt ghét bỏ, đưa tay phẩy phẩy gió, với vẻ mặt nhăn nhó nói: “Mẹ ơi, chẳng lẽ mẹ không muốn cho bọn con ăn món ngon, nên mới đem thứ đồ ôi thiu này ra dỗ dành chúng con đó ư?”
---