Giáo sư vẫn đang đứng trên bục giảng. Cố Tri Ý báo cáo xong liền bước vào.
Hồ Tư Tuệ thấy Cố Tri Ý cả ngày hôm nay ra ngoài, đến tận giờ này mới quay về, bèn lợi dụng lúc giáo sư không để ý đến bọn họ, quay sang ghé sát tai hỏi nhỏ: “Tiểu Ý, cậu đi đâu mà lâu vậy? Làm gì mà biệt tăm biệt tích thế?”
Cố Tri Ý liếc qua cuốn sách của Hồ Tư Tuệ trên bàn, mở sách của mình ra đúng trang bài học rồi mới nhỏ giọng đáp: “Chuyện dài lắm. Đợi lát nữa tan học tớ sẽ kể cho cậu nghe.”
Khiến Hồ Tư Tuệ suốt cả tiết học cứ bồn chồn đứng ngồi không yên. Vừa tan học, cô nàng liền vồ vập lấy Cố Tri Ý, gặng hỏi tường tận cho ra nhẽ.
“Tiểu Ý, Tiểu Ý, cậu mau mau kể cho tớ nghe đi! Có phải cậu lại làm chuyện gì ghê gớm lắm đúng không?”
Cố Tri Ý.......
Cậu có vẻ đang hiểu lầm về tớ rồi đấy nhỉ?
Vậy mà vẫn ghé sát bên tai Hồ Tư Tuệ, nhỏ giọng kể tường tận mọi việc.
Cái miệng của Hồ Tư Tuệ, suốt quá trình nghe, há hốc không khép lại được một giây nào.
Miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa quả trứng gà. Chờ khi Cố Tri Ý kể xong, vẻ mặt cô nàng vẫn còn đang ngây ngẩn.
Cố Tri Ý không bận tâm đến cô nàng, lo tập trung ghi chép bài vở của mình trước đã. 8f208c
Phải đợi đến khi Hồ Tư Tuệ kịp hoàn hồn, cô nàng mới “Á!” một tiếng thật to, sau đó vồ vập ôm chầm lấy Cố Tri Ý.
Dùng sức lay mạnh người cô!
“Tiểu Ý ơi là Tiểu Ý! Cậu mau nói hết ra đi, còn chuyện gì mà tớ chưa hay biết nữa không hả?”
Cố Tri Ý không kịp trở tay, bị cô nàng lay cho mấy cái liền thấy đầu óc muốn choáng váng.
Cố Tri Ý vỗ vỗ vai cô bạn, nói: “Thôi thôi thôi, được rồi mà. Đâu cần phải ồn ào đến vậy. Cậu không thấy mọi người đang đổ dồn ánh mắt vào chúng ta kìa sao?”
Hồ Tư Tuệ lúc này mới ngượng nghịu buông Cố Tri Ý.
Nhưng trong lòng lại càng thêm ngưỡng mộ Cố Tri Ý.
“Chỉ là chuyện này còn phải xem phản ứng của các vị lãnh đạo cấp trên nữa, chúng ta vẫn nên giữ thái độ thận trọng, khiêm tốn thì hơn.” Cố Tri Ý cũng sợ Hồ Tư Tuệ vừa cao hứng liền lỡ lời tiết lộ ra ngoài.
“Cái đó thì chắc chắn rồi, tớ nhất định sẽ giúp cậu giữ bí mật đến kín như bưng luôn.” Hồ Tư Tuệ cam đoan.
Hai người tiếp tục trò chuyện thêm một lát rồi lại quay lại với tiết học. Nhưng trong lòng Hồ Tư Tuệ, địa vị của Cố Tri Ý đang từng bước một tăng cao.
Cố Tri Ý nào hay biết, chính vì chuyện lần này, cô đã có thêm một 'tiểu mê muội ' trung thành.
Giữa lúc tiết học mới đi được một nửa, Cố Tri Ý đã bị gọi ra ngoài. Vị giáo viên nọ, tuy có chút bực mình vì bị ngắt ngang giữa giờ, nhưng khi thấy người đến lại là Chủ nhiệm Dương, liền chẳng nói thêm lời nào.
Liền vui vẻ cho cô rời đi.
Khi Cố Tri Ý bước ra hành lang, Chủ nhiệm Dương mới nói rõ mục đích của chuyến đi này.
“À này, bạn học Cố, bên phía lãnh đạo có việc cần hỏi cô, nên tôi đặc biệt đến đây mời cô đi một chuyến.”
Cố Tri Ý không ngờ sự việc lại nhanh chóng đến thế, cô gật đầu rồi đi theo Chủ nhiệm Dương đến văn phòng.
Bên kia, Phó Bộ trưởng Viền đã chờ sẵn. Thấy Cố Tri Ý đến, ông lập tức đứng dậy, vừa tiến đến gần đã nhiệt tình nắm lấy tay cô, nói:
“Ai chà, đây chẳng phải bạn học Cố đó sao? Đúng là cần quắc bất nhượng tu mi!” (những bậc nữ nhi có tài thao lược không kém đàn ông, thậm chí hơn cả đàn ông)
Lời mở đầu là những lời khen ngợi và khích lệ, Cố Tri Ý cũng không vì thế mà tỏ ra kiêu ngạo hay tự mãn, cô liền đáp lời.
“Ngài quá lời rồi, đây là cơ hội mà đất nước đã tạo điều kiện cho chúng tôi.”
Hai người trao đổi vài câu xã giao, Phó Bộ trưởng Viên mới nói ra mục đích của chuyến viếng thăm lần này.
---