Ai ngờ, Giáo sư Ninh, người vốn là khách, lại đứng lên chào đón, cùng mấy vị giáo sư khác cũng đã đứng dậy đón chào.
“Đây chính là đồng chí Cố Tri Ý phải không? Chào cháu, chào cháu! Chúng tôi đặc biệt đến đây để tìm cháu.”
Cố Tri Ý ngạc nhiên: “Tìm em ư?”
Người này xem ra hẳn là một vị giáo sư có địa vị quan trọng, vậy mà lại đích thân đến tìm mình?
Chỉ là cô cũng không hề e dè, ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ thắc mắc nhìn họ.
Thấy vẻ nghi ngờ của Cố Tri Ý, Giáo sư Ninh cũng không muốn vòng vo tam quốc, nói: “Đồng chí Tiểu Cố, cháu đừng căng thẳng. Mời cháu, mời cháu ngồi xuống đây đã.”
“Thực tình là, mấy lão già chúng tôi đây cả đời gắn bó với nền nông nghiệp nước nhà. Cháu cứ gọi tôi là giáo sư Ninh là được rồi. Trước đây, chúng tôi có đi một chuyến đến thành phố Triều, song lại phát hiện ra không ít điều khiến chúng tôi kinh ngạc. Sau đó hỏi thăm dò la mới biết, hóa ra là cháu đã đưa ra những sáng kiến cho người nhà mình. Vậy chẳng hay, bạn học Cố có đôi lời gì muốn bày tỏ về việc này không?”
Sau khi Cố Tri Ý biết được Giáo sư Ninh làm về nông nghiệp thì cũng đã lờ mờ đoán ra rằng, có lẽ năng suất sản lượng ở thành phố Triều đã lọt vào tầm mắt của họ.
Sau khi Cố Tri Ý đã ngồi xuống, cô ôn tồn giải thích: “Chỉ khi người dân thấy được lợi ích thiết thực, họ mới hăng hái sản xuất. Vì vậy, tôi đã nói với người nhà mình rằng nên giao khoán sản phẩm đến từng hộ, để nông dân tự mình gánh vác lời lỗ...”
Cố Tri Ý phân tích một thôi một hồi, đương nhiên cô cũng chỉ nói úp mở, nửa hư nửa thật, nhưng với mấy vị như Giáo sư Ninh thì chừng ấy cũng đã quá đủ để hình dung rồi.
Giáo sư Ninh suýt nữa thì vỗ đùi cái đét.
Ông ấy cảm thấy mình đã tìm được một viên ngọc chưa được mài giũa. Thực tình, về vấn đề này, mấy lão già như họ đã sớm nhận ra những mặt hạn chế từ lâu rồi. Bất kể là các nhà kinh tế hay chuyên gia nông nghiệp, ai nấy đều sớm nhìn ra sự thật ấy.
Thế nhưng, tất cả mọi người đều vẫn chưa tìm ra phương hướng giải quyết, hay đúng hơn là chưa đủ dũng khí để mạnh dạn xoay chuyển cục diện.
Một chính sách cải cách có tầm vóc lớn, dù không thể đơn giản như lời Cố Tri Ý nói, nhưng rõ ràng, đây sẽ là một tiền lệ sáng giá.
Để mọi người được tận mắt chứng kiến những lợi ích mà chính sách mang lại khi được áp dụng.
Và việc có một ví dụ thành công như của Cố Tri Ý sẽ là minh chứng hùng hồn rằng chính sách này hoàn toàn khả thi và có thể nhân rộng.
Mỗi khi nghĩ đến những ngày tháng sau này, người người no ấm, nụ cười trên khóe miệng Giáo sư Ninh lại không sao giấu nổi.
Họ kéo Cố Tri Ý lại, trầm trồ khen ngợi không ngớt. Cố Tri Ý chỉ thấy có chút e ngại khi nhận những lời ấy, bởi lẽ cô vốn dĩ đã nắm rõ đường đi nước bước của lịch sử hơn các vị, và bản thân lại là người được hưởng lợi từ đó. Thực lòng cô thấy không yên lòng nếu cứ nhận hết công lao về mình.
Ai dè, mấy vị giáo sư nãy giờ im lặng bỗng như không thể chờ đợi thêm được nữa.
Một người trong số đó khẽ ho khan một tiếng, rồi nhìn Cố Tri Ý đầy mong đợi nói: “Bạn học Tiểu Cố này, chẳng hay em có muốn về công tác tại Đại học Nông nghiệp của chúng tôi không? Hay là có thể cống hiến những ý kiến cụ thể hơn nữa cho bà con nông dân cả nước chẳng hạn?”
Vốn dĩ Trương Hiến Trung chỉ đứng ngoài quan sát, thế mà lúc này lại bỗng dưng cảm thấy câu chuyện có vẻ liên quan đến mình.
Thế mà thật sự lại đến đây để cướp người hay sao?
Lúc này, ông ấy vội vàng ngắt lời, lên tiếng trước: “Ông Lý này, các vị làm vậy không đúng lắm đâu. Thế mà lại đến Hoa Thanh chúng tôi mà cướp người của chúng tôi hay sao?”
“Ôi, tiểu Trương, ông còn không hiểu được sao? Chúng tôi chỉ muốn mở rộng thêm lựa chọn cho bạn học Cố mà thôi, sao lại có thể dùng từ ngữ giành giật nặng nề như vậy chứ? Bạn học Cố, cháu thấy có đúng vậy không?”
Cố Tri Ý đ.â.m ra sững sờ. Chuyện này sao lại đẩy sang phía mình rồi đây?
“Hừm, hừm. Em cảm ơn các vị giáo sư đã chiếu cố, chẳng qua hiện tại em tạm thời chưa có ý định đổi chuyên ngành ạ.”
---