“Phải đó, cứ xem như mình chuẩn bị thật kỹ thôi mà. Chẳng có chuyện gì đâu, chẳng có chuyện gì đâu.” Ruột gan bà Lưu Ngọc Lan cũng đang nóng như lửa đốt. Nhưng bà vẫn không ngừng an ủi thằng con út, sợ nói điều gì không hay lại khiến nó nghĩ quẩn làm điều dại dột.
Đúng lúc ấy, cánh cửa lại kẽo kẹt mở ra. Cố Tử Lâm thong dong, tự tại bước vào. Vừa nhìn thấy dáng vẻ vô tư lự của anh, nét mặt bà Lưu Ngọc Lan lập tức sưng sỉa.
Bà đang chuẩn bị mở miệng giáo huấn thì nhìn thấy những thứ lỉnh kỉnh trong tay Cố Tử Lâm. Bà còn chưa kịp hiểu chuyện gì, thì bên này Cố Tử Sâm đã như lò xo bật dậy. Cậu nhào tới ôm chầm lấy bà Lưu Ngọc Lan, còn bế bổng bà lên xoay mấy vòng.
Vừa rồi Cố Tử Sâm đã suýt nữa thì nổ tung vì vui sướng, kìm nén tới giờ thật khó nhọc làm sao!
“Mẹ ơi, con đỗ rồi, con đỗ rồi!” Cố Tử Sâm reo hò như một đứa trẻ.
Tin mừng bất ngờ này khiến bà Lưu Ngọc Lan đứng ngây ra, ngay cả chị dâu Vương Quế Chi cũng đứng c.h.ế.t lặng. Thì ra là thi đỗ thật rồi sao?
Sau một hồi sửng sốt ngắn ngủi, lúc Cố Tử Sâm thả bà ra thì bà Lưu Ngọc Lan đã vớ ngay cây chổi rơm, hùng hổ xông lên định đánh Cố Tử Sâm.
“Ôi, mẹ ơi là mẹ, mẹ đánh con làm gì thế?”
Cố Tử Sâm cứ ngỡ mẹ sẽ ôm lấy mình mà cười phá lên sung sướng. Nào ngờ, cảnh tượng trước mắt lại là mẹ cậu vung cây chổi về phía mình túi bụi.
Thật là một màn kịch hiếm thấy trong nhà!
“Cái thằng giời đánh này, mẹ hụt hơi an ủi con nãy giờ, lại sợ con nghĩ quẩn làm điều dại dột, hóa ra con dám đem mẹ ra làm trò đùa hả? Cười đi, cứ cười đi!”
Bà Lưu Ngọc Lan đúng là bị cái thằng oắt con này làm cho choáng váng. Mới ban nãy còn phải dỗ dành từng chút một, nhưng lúc này đã biết con trai thi đậu nên chẳng còn kiêng nể gì nó nữa.
Đây chính là lúc để thằng út nếm trải “tình thương” của người mẹ già này đây!
Từ khoảnh khắc bà Lưu Ngọc Lan vớ lấy cây chổi, Cố Tử Lâm đã chuồn êm khỏi vòng chiến rồi.
Trời đất ơi, quả nhiên là mẹ mình có khác! Cái ngón đánh người này vẫn nhuần nhuyễn hệt như năm đó!!! Cho nên anh đã âm thầm rút lui trước, chỉ còn cách lén lút cầu nguyện cho thằng em trai đáng thương trong lòng mà thôi.
Hi vọng đứa em này có thể vượt qua chiêu “chổi thần công” này.
Vương Quế Chi cũng lẳng lặng nép sang một bên. Mẹ chồng dạy con trai, không tiện xen vào, tránh đi cho lành thì hơn.
Thế là Cố Tử Sâm đã “tự mình ” hưởng trọn vẹn “tình thương” đến từ người mẹ thân yêu của cậu.
Chờ đến khi bà Lưu Ngọc Lan đã mỏi tay, bà mới thả cây chổi xuống, thở phì phò, đi đến bên cạnh bàn, tự rót một bát nước chè nguội.
Lúc này Cố Tử Sâm cũng đang thở hổn hển. Sức mạnh của mẹ cậu đúng là không thể đùa được.
“Mẹ, mẹ, con biết lỗi rồi, con sai rồi mà, con chỉ muốn mọi người cùng chung vui thôi mà.”
Bà Lưu Ngọc Lan giơ ngón tay trỏ vào thằng con, nghiến răng ken két: “Hừ! Mẹ con không những chẳng vui mà ngược lại bị con làm cho hồn bay phách lạc rồi đây này. Con cứ chờ đó, một lát nữa cha con về, mẹ sẽ kể hết để ông ấy ‘dạy dỗ’ con thêm một trận nữa.”
“Ấy chết, còn cần đến cha nữa sao? Mẹ ơi, vừa nãy mẹ đã ra tay không ít rồi mà?”
Cố Tử Sâm còn không nghĩ đến, mẹ đã trút cơn giận một trận rồi, sau đó còn đến lượt cha nữa, thế thì thân thể yếu ớt này của cậu làm sao chịu thấu!!!
“Hừm, cả ngày chỉ bắt chước cái ông anh hai của con, chẳng chững chạc tí nào!” Lúc bà Lưu Ngọc Lan nói lời này thì mắt còn lườm sang Cố Tử Lâm đang cố gắng thu nhỏ mình lại hết mức có thể.
Cố Tử Lâm: Thật đúng là “ ngồi không cũng dính đạn”.
Tuy vậy, tin tức Cố Tử Sâm trúng tuyển khiến cả nhà họ Cố ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Bà Lưu Ngọc Lan liền sai Cố Tử Lâm đi gọi Cố Khôn về nhà ngay.
---