Nhà nào có cô con gái vừa đến tuổi cập kê đều tiếc hùi hụi, tự trách sao ngày xưa không nhanh tay nhắm chọn được chàng rể quý như Cố Tử Sâm. Còn những người thân thích khác của nhà họ Cố thì không ngừng xuýt xoa tiếc nuối. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, họ đã nên giữ gìn mối quan hệ thật tốt với nhà họ Cố từ trước rồi.
Chỉ là, dẫu có hối tiếc đến mấy cũng đã quá muộn màng. Nhưng đại bộ phận bà con trong thôn vẫn rất nhiệt tình đến chúc phúc. Quả đúng là như vậy, từ tờ mờ sáng tinh mơ, bà con lối xóm đã lục tục kéo đến nhà chúc mừng.
Mọi người có được những ngày tháng sung túc như bây giờ cũng nhờ đại đội trưởng Cố Khôn một tay gây dựng mà thành. Tấm lòng của đại đội trưởng, ai nấy đều khắc cốt ghi tâm. Thế nên, nhà họ Cố có chuyện vui gì, mỗi nhà lại mang đến nào trứng gà, nào rau dưa cây nhà lá vườn làm quà mừng, coi như là chút lòng thành tới chia vui, chia lộc.
Hôm nay Lưu Ngọc Lan cũng không ra đồng làm việc, ở nhà tiếp đón bà con trong thôn.
“Này Ngọc Lan, tôi muốn nói là phúc đức của nhà bà còn ở phía trước dài dài đó nhé!”
“Phúc khí gì đâu mà bà nói, ấy là nhờ mấy đứa con nó tự mình phấn đấu mà thành cả thôi.” Trước mặt người ngoài, Lưu Ngọc Lan cũng biết giữ ý khiêm tốn một chút, không dám nhận hết công lao về mình.
“Ôi chao, bà đừng có khách sáo vậy. Mấy đứa trẻ nhà bà có phấn đấu đến mấy cũng không thể thiếu công ơn dạy dỗ của ông bà cha mẹ được.”
“ Đúng đó, nhìn kiểu này về sau thể nào cả nhà bà cũng toàn là sinh viên đại học cho mà xem.”
Mọi người thi nhau lời ra tiếng vào khen ngợi, mặt Lưu Ngọc Lan rạng rỡ hẳn lên, cứ như thể sắp phát sáng đến nơi vậy. Mọi người hàn huyên đôi ba câu rồi cũng lục tục ra về. Dù sao bây giờ việc đồng áng đều là của mỗi nhà tự lo, ai cũng phải tranh thủ túc trực ngoài đồng kẻo lỡ việc.
Vừa tiễn một đợt người đi, lại có một đoàn người khác kéo đến. Đàn ông thì tìm đại đội trưởng Cố Khôn hàn huyên chuyện làng nước bên chén trà, chén nước; còn các bà các cô thì vây lấy bà chủ nhà mà trò chuyện rôm rả. Mọi người đều khen nhà họ Cố từ gốc đến ngọn, không sót một ai.
Nhân vật chính, Cố Tử Sâm, lại càng là đối tượng được các cô các thím nhiệt tình chèo kéo, hỏi han. Kéo cậu lại hỏi đủ thứ chuyện "trời ơi đất hỡi", từ thích con gái thế nào, rồi còn hỏi về sau định sinh mấy đứa, là con trai hay con gái.
Cố Tử Sâm chỉ biết câm nín.
Sau này nếu như cậu có gặp ác mộng gì, e rằng cũng đều từ mấy bà thím này mà ra cả. Thật sự là quá đỗi khiếp đảm.
Vất vả lắm mới tiễn hết khách khứa đi, Cố Tử Sâm như vừa bị lột mất một lớp da non, nằm vật ra chiếc ghế tựa. Cậu còn bất mãn mà ca cẩm với Lưu Ngọc Lan.
“Mẹ ơi, mấy bà thím này thật là đáng sợ. Về sau mẹ đừng có học theo mấy thím này nhé!”
“Đi đi đi, cái thằng nhóc này! Mẹ mày là hạng người đó sao?” Lưu Ngọc Lan bất mãn nói. Hiện giờ bà ấy nào có giống mấy bà thím hóng chuyện trong thôn chút nào đâu chứ!
Bằng không thì làm sao mà nhà có được mấy đứa sinh viên đại học cơ chứ?
“Vâng vâng vâng, đó là đương nhiên rồi ạ. Chắc chắn là mẹ không giống họ được rồi.” Cố Tử Sâm vội vàng nịnh nọt.
“Ông nó ạ, ông xem chúng ta có nên làm mấy mâm cơm thiết đãi bà con làng xóm để ăn mừng một bữa không? Chẳng mấy chốc nữa là thằng út nhà mình khăn gói lên Bắc Kinh nhập học rồi, coi như cũng là bữa tiệc tiễn chân nó đi học xa?” Lưu Ngọc Lan chợt nhớ ra điều gì, vội quay đầu hỏi Cố Khôn đang ngồi bên cạnh.
Sau khi Cố Khôn hút hết điếu thuốc lào, nhả khói trắng xóa rồi mới thủng thẳng đáp lời: “Được, làm vài mâm cũng phải thôi. Dù sao bây giờ bà con đến chúc mừng cũng đông. Bà chuẩn bị nguyên vật liệu nấu nướng xong sớm một chút, đến lúc đó mời mấy nhà thân thiết dùng bữa là được rồi, coi như xong xuôi mọi chuyện.”
Ông Cố Khôn đã quyết lời như thế.
Nếu như trụ cột trong nhà đã nói như vậy thì Lưu Ngọc Lan cũng bắt tay vào chuẩn bị. Trong nhà có mấy người phụ nữ nên phân công rõ ràng công việc cho mỗi người.
Ngày hôm sau, Lưu Ngọc Lan đi theo Cố Tử Lâm lên trấn trên mua sắm đồ đạc, còn hai vợ chồng Cố Tử Mộc thì đi làm thịt một con gà trống. Lâm Tú Mai giúp đỡ chặt rửa sạch sẽ. Hiện tại đang là mùa hè nóng nực, thịt phải nấu chín kỹ rồi treo lên mới giữ được qua đêm mà không lo ôi thiu.
---