Nhìn vẻ mặt bí ẩn của Hồ Tư Tuệ, trong lòng Cố Tri Ý không khỏi dâng lên một nỗi tò mò.
“Cái gì vậy?”
Cố Tri Ý thấy Hồ Tư Tuệ lấy ra một chiếc khăn lụa được xếp gọn ghẽ từ trong chiếc túi vải. Chiếc khăn màu tím nhạt, màu sắc nhã nhặn, lại rất đúng mốt. Cố Tri Ý cầm chiếc khăn lên, sờ vào tấm lụa mềm mại, biết ngay món đồ này hẳn phải tốn kém lắm.
“Cậu mua ở Thượng Hải sao? Đúng là cậu khéo chọn đồ thật đấy! Nhìn mà ưng mắt vô cùng!” Cố Tri Ý cầm chiếc khăn lụa, vẫn không quên tấm tắc khen Hồ Tư Tuệ.
“Đương nhiên rồi. Vừa nhìn thấy chiếc khăn này là tớ đã nghĩ ngay đến cậu rồi, thành ra liền mua ngay không đắn đo.”
Cố Tri Ý thử quàng chiếc khăn lên cổ, rồi nhìn Hồ Tư Tuệ hỏi: “Trông có đẹp không?”
“Ưng lắm, ưng lắm. Rất hợp với cậu đó.”
Đến cả Hồ Tư Tuệ còn không khỏi tự cảm thán con mắt tinh đời của mình nữa là.
“Vậy tớ cảm ơn dì nuôi của mấy đứa nhỏ nhé.” Cố Tri Ý vừa nói vừa làm bộ cúi đầu cảm ơn.
Hành động của Cố Tri Ý khiến Hồ Tư Tuệ bật cười thành tiếng ngay lập tức.
“Được rồi, được rồi. Còn mấy thứ này thì đều là quà cho lũ Đại Bảo đó, đợi chúng nó về rồi cậu đưa cho là được.”
Cố Tri Ý thấy đó cũng là mấy món đồ chơi nhỏ xinh thì cười tủm tỉm nhận lấy.
Sau đó, Cố Tri Ý bảo Hồ Tư Tuệ chờ một lát, rồi đi vào trong nhà cầm ra mấy bánh xà phòng đưa cho bạn.
“A, tớ đoán là cậu đã dùng hết rồi nên cho cậu thêm mấy bánh nữa đây.”
“Ôi chao, Tiểu Ý à, vẫn là cậu hiểu tớ nhất đó! Đợt này tớ về bên nhà dì chơi, ai nấy cứ thi nhau hỏi tớ dùng loại xà phòng nào mà lại thơm lừng đến thế. Đến lúc tớ về rồi mà một mẩu xà phòng nhỏ còn sót lại cũng bị họ giữ cho bằng được mới thôi.”
Cố Tri Ý phì cười: “Thế chẳng phải là vừa hay hay sao!” Cô nhìn vẻ tiếc nuối của Hồ Tư Tuệ mà thấy thật ngộ nghĩnh.
Hồ Tư Tuệ mừng ra mặt nhận lấy. Sau đó, vì trong nhà có chút việc riêng nên cô cũng chẳng nán lại nhà Cố Tri Ý lâu la được.
Đến bữa trưa, Cố Tri Ý tự chuẩn bị cho mình một bữa cơm đạm bạc.
Sau khi dùng bữa xong, cơn buồn ngủ kéo đến nặng trĩu.
Vì vậy, cô khóa trái cửa phòng rồi về giường, vừa đặt lưng xuống đã chìm vào giấc ngủ.
Đến khi Cố Tử Sâm cùng mọi người trở về, Cố Tri Ý cũng vừa vặn tỉnh giấc.
Cô vẫn còn thấy hơi ngái ngủ.
Mấy đứa trẻ vô cùng phấn khởi, vừa bước chân vào nhà đã không ngừng tíu tít kể cho mẹ nghe bao điều hay ho chúng đã trải qua trong chuyến đi hôm nay.
Chuyến tham quan này, dù ai nấy đều có chút mệt mỏi, nhưng không một ai chịu bỏ cuộc, tất cả đều kiên trì chinh phục đỉnh núi.
“Mẹ ơi, lần này bọn con giỏi lắm, chỉ có Tam Bảo leo được nửa đường là đã đòi cha bế rồi!” Nhị Bảo tự hào khoe khoang, tiện thể không quên trêu chọc cậu em trai ruột của mình một phen.
“Thật sao? Vậy xem ra khoảng thời gian này, cha đã dẫn các con luyện tập mỗi ngày đúng là đã có kết quả rồi.” Cố Tri Ý mỉm cười, không tiếc lời khen ngợi lũ trẻ.
Cô biết tính hiếu thắng của Nhị Bảo, chỉ cần được khích lệ một chút, thằng bé nhất định sẽ càng thêm cố gắng.
Quả nhiên, Nhị Bảo thấy Cố Tri Ý khen mình thì càng thêm hăng hái. Thằng bé còn khoe đã chụp được rất nhiều ảnh đẹp, hứa sẽ đem đi rửa thành những tấm hình thật rõ nét để Cố Tri Ý xem.
Cố Tri Ý nhìn sang Cố Tử Sâm, sắc mặt cậu bị nắng hun đỏ ửng, nhưng niềm vui rạng rỡ hiện rõ trên gương mặt thì chẳng tài nào che giấu được.
“Đi chơi có vui không em?” Cố Tri Ý dịu dàng hỏi.
“Chị ơi, thật sự là rất vui ạ. Mọi người còn chụp được nhiều hình lắm, lát nữa sẽ cho chị xem. À, còn phải mang về cho cha mẹ ở quê xem nữa chứ!” Gương mặt Cố Tử Sâm tràn đầy vẻ mong chờ.
“Được thôi, đến lúc đó bảo anh rể của em rửa thành mấy tấm ảnh thật đẹp nhé!” Cố Tri Ý cũng không hề từ chối.
Dù sao thì cả đời cha mẹ ở quê còn chưa từng đặt chân đến Bắc Kinh, nhưng cô tin rằng sau này họ nhất định sẽ có cơ hội đến đây.
Chỉ là bây giờ thì chưa được, nên xem ảnh trước cho đỡ nhớ cũng chẳng tồi chút nào.
---