"Anh đang nghĩ ngợi chuyện gì vậy? Em vào đến nơi rồi mà anh vẫn không hay biết." Vừa dứt lời, Cố Tri Ý chỉ muốn tự vả miệng mình một cái cho rồi, bởi quả thật không mở ra thì ai mà biết trong cặp lồng chứa thứ gì.
Nhìn gương mặt bối rối của Cố Tri Ý, tự dưng Lâm Quân Trạch thấy bụng mình nhộn nhạo một cảm giác buồn cười khó tả, lời định nói ra khỏi miệng bỗng chốc đổi ý, thốt ra một câu hoàn toàn khác:
"Anh nhớ em!" Nói xong, anh cũng không dám nhìn thẳng vào Cố Tri Ý. Chỉ cần cô không để ý tới đôi vành tai đang đỏ bừng của anh là được rồi.
Cố Tri Ý "..."
Cái gì cơ? Anh ấy đang cố ý trêu cô đó sao? Không thể nào! Hay là thật?
Chẳng phải mọi người đều bảo anh ta khô khan như khúc gỗ mục hay sao?
Lời này nói ra cũng quá đỗi đường đột rồi!
Cố Tri Ý bị anh trêu ghẹo đến đỏ bừng cả hai vành tai, thế nhưng cô vẫn cố làm ra vẻ không có chuyện gì, giả lả như không chút ngượng ngùng, đoạn cứng rắn lái sang chuyện khác.
"Anh đói bụng rồi chứ? Mau ăn cơm thôi!"
Nói xong cô tự tay mở chiếc cặp lồng giữ nhiệt, lần lượt bày các món ăn ra.
Lâm Quân Trạch nói câu kia cũng chỉ là bâng quơ thốt ra thôi, nhưng chẳng hiểu sao, khi thấy dáng vẻ bối rối của Cố Tri Ý như vậy, anh lại muốn trêu cô thêm chút nữa. Quả đúng là anh đã cố ý. Mà quả thật, Cố Tri Ý cũng không khiến anh phải thất vọng.
Lâm Quân Trạch không vạch trần tâm ý cô, anh khẽ đáp: “Ừm, hơi đói rồi! Em xem trưa nay ăn gì?”
Anh thấy Cố Tri Ý mang đến nồi canh xương sườn hầm ngô thơm lừng, cùng một đĩa sườn xào chua ngọt bắt mắt.
“Sáng nay, lúc về em có hỏi bác sĩ, ông ấy dặn giờ anh đã có thể ăn được ít cơm và chút thịt rồi, nên trưa nay em sẽ cùng anh dùng bữa.” Cố Tri Ý vừa xới cơm, vừa trò chuyện rủ rỉ.
Lâm Quân Trạch ngỡ ngàng nhìn cô không chớp. Anh không ngờ lại có một tin vui bất ngờ đến thế. Lâm Quân Trạch vốn rất thích các món chua ngọt, ngay cả mẹ Lâm cũng không hay biết khẩu vị này của anh.
Với hoàn cảnh gia đình trước đây, có cơm gạo mà ăn đã là quý lắm rồi, nào có dám kén chọn món chua ngọt hay mặn cay.
Chính vì vậy, khi thấy Cố Tri Ý mang sườn xào chua ngọt đến, anh mới bất ngờ đến nhường này.
Dựng chiếc bàn nhỏ kê bên giường bệnh, đặt thức ăn lên bàn, Cố Tri Ý kéo chiếc ghế mây lại ngồi cạnh giường. Lúc này, cả hai cũng như ngầm hiểu, cùng nhau quên đi khoảnh khắc ngượng ngùng ban nãy mà dùng bữa, cả hai cứ tự nhiên như thể một đôi vợ chồng già đã ăn ý với nhau từ bấy lâu.
Khi bữa cơm gần tàn, Lâm Quân Trạch mới hắng giọng một tiếng, nói với Cố Tri Ý: “Vợ à, anh có chuyện muốn nói với em!”
Cố Tri Ý chỉ lặng lẽ nhìn anh, chờ đợi câu tiếp theo. Dù lời đã đến đầu môi, nhưng Lâm Quân Trạch cứ ngập ngừng mãi không thốt nên lời. Cuối cùng, anh hạ quyết tâm, cất tiếng: “Vợ à, em cũng thấy rồi đó, lần bị thương này chưa rõ sẽ hồi phục ra sao. Nếu không lành lặn như trước, rất có thể anh sẽ phải xuất ngũ.”
Lúc Lâm Quân Trạch bắt đầu nói, Cố Tri Ý cũng đã đoán được anh muốn nhắc đến chuyện đại sự này.
Trong lòng Cố Tri Ý, cô cảm thấy việc xuất ngũ hay không chẳng ảnh hưởng nhiều đến cô là bao. Cô cũng chẳng mấy tha thiết cái danh phận vợ của cán bộ như nguyên chủ từng có. Cho dù Lâm Quân Trạch có xuất ngũ, chờ đến thời điểm đất nước mở cửa, đổi mới, cô vẫn đủ sức dẫn dắt cả nhà sống một cuộc đời sung túc, chẳng kém cạnh bất kỳ ai.
Nhưng sự im lặng của cô trong mắt Lâm Quân Trạch lại là vẻ giận dỗi, không cam lòng.
Không đợi Cố Tri Ý nói chuyện, Lâm Quân Trạch đã vội vàng đảm bảo: “Em yên tâm, dù anh không còn tại ngũ nữa, nhưng anh vẫn sẽ cố gắng chăm lo cuộc sống gia đình, anh quyết không để mẹ con em phải chịu thiệt thòi đâu.” Vừa dứt lời, anh đã vội nắm lấy bàn tay Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý chẳng hề hay biết sự im lặng của mình đã khiến Lâm Quân Trạch tự ý suy diễn đủ thứ, rồi vội vàng thanh minh, cam đoan đủ điều. Thấy anh như thế, Cố Tri Ý cảm thấy mình cũng cần phải bày tỏ thái độ rõ ràng.
---