Lâm Quân Trạch đi được nửa đường, khi ngang qua bưu cục, anh ghé vào gửi một phong thư về Triều thị để báo bình an cho mọi người ở nhà.
Cố Tri Ý ở nhà đã chuẩn bị mọi thứ đâu ra đấy.
Nhân lúc mấy đứa nhóc còn đang chơi trong phòng, cô vội vào bếp, lấy ít thức ăn từ không gian riêng ra, cốt là để không ai sinh nghi.
Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng động từ đầu ngõ. Cố Tri Ý nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ rồi.
Liền cẩn thận đi tới mở cổng nhà ra, quả đúng là đoàn người nhà họ Lâm.
Cố Tri Ý cũng chào hỏi từng người một: “Thưa bố mẹ, thưa bác hai, mọi người đến rồi ạ, mau vào nhà đi thôi. Chắc lạnh lắm phải không ạ?”
Chiếc xe từ từ lăn vào trong con ngõ nhỏ. Bởi vì trước cửa nhà Cố Tri Ý có một khoảng sân đất trống, cũng tiện cho lái xe quay đầu, nên mấy người Lâm Quân Trạch vội vàng dọn hành lý xuống khỏi xe.
Cố Tri Ý vội vàng dìu mấy người lớn tuổi vào nhà trước.
Sáng sớm Đại Bảo và Nhị Bảo đã biết ông bà nội và ông bà ngoại sắp tới, nên cũng không đi ra ngoài chơi, chỉ ở nhà chờ đợi.
Lúc này, vừa nghe thấy tiếng, chúng như đàn ong vỡ tổ, ùa từ trong phòng ra.
Nhìn thấy người liền vươn cổ hét lớn: “Con chào ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại. Con chào bác hai, con chào cậu.”
Giọng của ba nhóc con này quả thật rộn ràng cả ngõ.
Đứng cạnh bên, Cố Tri Ý còn cảm tưởng tai mình sắp ù đi.
Nhưng mấy ông bà lại rất vui vẻ, tiến lên xoa đầu mấy nhóc.
Trên mặt đầy vẻ cảm khái: “Con xem, mới đó mà Đại Bảo và Nhị Bảo đều đã lớn chừng này, còn cả Tam Bảo nữa, cũng đã phổng phao hơn không ít rồi.”
Từ sau khi Cố Tri Ý trúng tuyển đại học rồi tới Bắc Kinh, cũng phải đến một năm cô chưa về nhà.
Bây giờ, mấy đứa nhóc cũng lớn lên rất nhanh, đặc biệt là Đại Bảo và Nhị Bảo.
“ Đúng vậy ạ, bà nội ơi, chúng con đã lớn rồi, sau này sẽ góp sức làm ăn, nuôi nấng ông bà ạ!” Nhị Bảo hồn nhiên nói, cái miệng nhỏ tí tẹo mà đã bàn chuyện lớn lao rồi ấy chứ.
“Được, được lắm, vậy thì ông bà nội sẽ trông chờ các con sớm lớn khôn để giúp ông bà.” Người già cả, ai mà chẳng thích nghe mấy đứa trẻ con bi bô những lời như thế. Lúc này, câu nói của Nhị Bảo đã khiến mấy ông bà nội ngoại nở nụ cười tươi rói, lòng tràn đầy hân hoan.
Cố Tri Ý thấy mấy bậc trưởng bối đứng ngoài sân nói chuyện cũng đã lâu, bèn vội mời mọi người vào trong nhà. Trong phòng, bếp lò đất đã nhen lửa, than hồng bập bùng tỏa hơi ấm.
Thế này thì chắc chắn sẽ ấm áp hẳn lên.
Mọi người vừa bước chân vào phòng, cảm nhận hơi ấm nồng lan tỏa, liền hớn hở cởi bỏ những chiếc áo khoác dày cộp đang trĩu nặng trên vai.
Cố Tri Ý tất tả tay bưng tay rót, mời mọi người dùng nước.
“Thưa cha mẹ, hai người uống chút nước ấm cho đỡ lạnh bụng, đi tàu xe đường xa thế này chắc mệt mỏi lắm rồi phải không ạ?”
Cố Tri Ý vừa dứt lời, mẹ Lưu Ngọc Lan đã bắt đầu kể lể rề rà, nào là cơm trên tàu hỏa đắt đỏ vô cùng, rồi lại than thở về cái lạnh cắt da cắt thịt đang buốt giá ở đây.
“Cũng may mà có mấy cái áo khoác dày cộp các con gửi về, chứ không thì mẹ với cha mẹ chồng con chắc đã đông cứng cả người rồi ấy chứ!” Mẹ Lưu Ngọc Lan vừa nói vừa tủm tỉm cười, gương mặt rạng rỡ.
“ Đúng là vậy, chiếc áo này vừa mặc vào đã thấy ấm áp hơn hẳn rồi.” Mẹ Lâm ngồi cạnh cũng gật gù, tiện lời phụ họa thêm.
Bà ngước mắt nhìn bụng Cố Tri Ý, đoạn bất chợt thốt lên: “Vợ thằng Tư này, sao bụng con trông to thế không biết?”
Mẹ Lâm thấy bụng con dâu có vẻ lạ lùng, chẳng giống bụng bầu bảy tháng một chút nào!
Thế nhưng, Cố Tri Ý trong lòng tự nhủ, khả năng mình mang song thai chắc cũng chẳng cao là bao. Nếu thật sự là song thai, hẳn Mông Mông đã báo tin cho cô hay rồi.
Cô vừa cười vừa đáp lời mẹ Lâm: “Mẹ ơi, có lẽ tại mùa đông con mặc nhiều áo ấm nên mới trông to vậy. Con thấy bụng mình cũng tương đương với hồi chưa mang bầu Tam Bảo thôi mà mẹ.”
Nghe Cố Tri Ý nói vậy, mẹ Lâm cũng dần dà nguôi bớt sự ngờ vực, ừ thì mùa đông mặc nhiều áo, bụng trông to hơn cũng là lẽ thường tình thôi.
Bởi Cố Tri Ý vốn sợ lạnh, nên lúc này cô mặc khá nhiều lớp áo ấm dày dặn, thành thử mọi người cũng không còn để tâm đến chuyện đó nữa.
---