Còn bên kia, mấy người kia lại chơi đùa vui vẻ vô cùng.
Mẹ Lâm và mọi người cũng đã nhìn thấy bức chân dung của vị lãnh tụ kính yêu đúng như mong muốn của họ.
Vài người đứng trước quảng trường, trang nghiêm ngắm nhìn bức chân dung. Trong lòng họ dâng trào một niềm tự hào khó nói nên lời.
Họ nán lại đứng yên thật lâu, sau đó mới nhờ Lâm Quân Trạch chụp cho vài tấm ảnh làm kỷ niệm.
Lúc đầu, mẹ Lâm và mọi người chỉ biết đứng thẳng tắp, tay chân cứ lúng túng không thôi, chẳng biết đặt để tay chân vào đâu cho phải phép.
Cố Tử Sâm đứng một bên ra dáng đạo diễn: “Các chú các thím, mọi người cứ thả lỏng một chút. Bố mẹ cũng vậy, cứ tự nhiên tạo dáng đi ạ.”
“ Đúng, cười lên.”
“Đừng đứng cứng đờ thế, đúng rồi, cứ cười tự nhiên là được.”
Những vị lớn tuổi dưới sự chỉ huy của Cố Tử Sâm, đợi đến khi chụp xong, bà Lưu Ngọc Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không ngờ việc chụp ảnh còn mệt hơn cả đi dạo phố sáng nay.”
“ Đúng vậy, thông gia. Có điều lần này Tử Sâm đã chỉ cho chúng ta, lần sau chúng ta cũng biết cách chụp ảnh rồi.” Mẹ Lâm cười nói. 8f208c
Thấy đã gần đến giờ ăn trưa, Lâm Quân Trạch liền dứt khoát nói: “Bố mẹ và các bác, đi thôi, con đưa mọi người đi ăn một bữa thật ngon miệng.”
Vừa nói xong, Lưu Ngọc Lan có chút do dự.
“Này Quân Trạch, nếu không chúng ta cứ tùy tiện mua mấy cái màn thầu là được rồi.” Ra ngoài chơi đã tốn tiền xe, lại còn ăn tiệm, hôm nay chắc chắn đã tốn kém không ít tiền rồi.
Lưu Ngọc Lan cảm thấy được đi ra ngoài chơi theo kiểu tiêu xài thoải mái như vậy thật có chút áy náy.
“Mẹ à, bố mẹ và các bác hiếm hoi lắm mới đến đây một lần, sao con có thể để mọi người đi ăn màn thầu qua loa được? Đi thôi, bên kia có một quán cơm bình dân, con đưa mọi người tới đó.”
Sau khi Lâm Quân Trạch nói xong, anh cũng chẳng cho bọn họ cơ hội chối từ, đem theo Cố Tử Lâm, dẫn mọi người ra về.
Đoàn người đi đến một quán ăn kiểu Bắc Kinh mới toanh, vừa khai trương. Bởi vì hương vị không tồi, nên vào giờ cơm, việc buôn bán trông có vẻ rất phát đạt.
Vừa ngồi xuống, cha Lâm chợt nhận ra đây chính là loại cửa hàng kinh doanh tự do mà dạo này ông vẫn thường nghe người ta kể ở tận Bắc Kinh.
Vì vậy, ông liền ghé tai Lâm Quân Trạch thì thầm: “Thằng tư này, con nói xem mở quán ăn thế này liệu có thực sự kiếm được lắm tiền không?”
Lâm Quân Trạch nhìn vẻ mặt đầy hứng thú của cha, vì vậy cũng nhỏ giọng nói chuyện với mấy người trên bàn.
“Cha mẹ, mọi người đừng nhìn mặt tiền của quán ăn này không lớn, nhưng mỗi ngày, nó cũng có thể mang về vài chục đồng bạc, làm ăn khấm khá thì có khi lên tới cả trăm bạc lận.”
Lời này của Lâm Quân Trạch chẳng hề khoa trương chút nào, ở Bắc Kinh quả đúng là như vậy. Huống chi vị trí nơi đây không tồi, lượng khách ra vào cũng đông đảo.
Bây giờ điều kiện sống của dân tình bắt đầu khá hơn, thỉnh thoảng cũng ghé vào tiệm ăn cho biết. Nếu hương vị tốt, giá cả hợp lý, chẳng lẽ việc buôn bán lại không khởi sắc hay sao?
“Kiếm được nhiều tiền như vậy sao?” Mẹ Lâm ở một bên kinh ngạc thốt lên.
Bà thực sự không ngờ một quán ăn nhỏ như thế này lại có thể kiếm được nhiều tiền trong một ngày đến thế. Nếu một tháng thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền đây chứ?
Lúc này, mọi người đã bắt đầu có khái niệm mơ hồ về thứ gọi là cửa hàng tư nhân.
Lúc trước chỉ nghe nói là có thể kiếm tiền, nhưng kiếm được bao nhiêu thì họ không biết. Nhưng hiện tại, nhìn thấy một quán ăn nhỏ có thể thu nhập được nhiều như vậy chỉ trong một ngày.
Không thể không nói, khá hơn nhiều so với việc bọn họ bán mặt cho đất, bán lưng cho trời nơi đồng ruộng ở quê.
“Có điều, cha mẹ đừng thấy họ kiếm nhiều mà lầm, cái nghề này cũng vô cùng vất vả. Buổi sáng phải dậy sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cứ thế tất bật cho tới tận khuya, ngày này qua ngày khác, quả là cực nhọc đến rã rời chân tay.”
Mấy người hiểu rõ, liền gật đầu lia lịa đồng tình.
Nhìn quán ăn này chỉ có ba người, hẳn là một nhà ba người. Vừa đến giờ cơm đều vội đến chân chẳng kịp rời đất. Thật sự là rất vất vả.
Lâm Quân Trạch định gọi thêm vài món, song lại bị mấy người lớn ngăn lại.
Lâm Quân Trạch cũng biết tính họ tiết kiệm, cho nên cũng chỉ gọi độc một món thịt, thêm một mâm sủi cảo nóng hổi, còn lại toàn là các món rau dưa thanh đạm mà thôi.
Món ăn vừa dọn ra, ai nấy đều không khách sáo nữa, lập tức bắt tay vào bữa cơm.
“Còn đừng nói, hương vị này thật sự không tồi chút nào.” Cố Khôn vừa ăn vừa cười tấm tắc khen ngợi.
“Người ta làm buôn bán mà, đương nhiên hương vị phải ngon lành chứ.” Lưu Ngọc Lan nói.
Hiện tại, mọi người ăn hai bát cơm đầy vun, lại thêm mấy cái sủi cảo nữa, quả thực là no căng bụng mà còn thấy ấm lòng.
Tổng chi phí cho bữa cơm này ngót nghét năm đồng bạc.
Lâm Quân Trạch lánh mặt người lớn đi thanh toán tiền.
Nếu để cha mẹ thấy số tiền này, hẳn là sẽ tiếc đứt ruột cho mà xem.
---