Hiện tại mẹ Lưu đã biết Cố Tri Ý vẫn chưa chuyển dạ ngay, nên bà nói sẽ ra cửa hàng mậu dịch mua ít đồ ăn cho cô lót dạ trước.
“Quân Trạch này, con ở lại chăm sóc Tiểu Ý nhé, mẹ đi mua chút đồ ăn tẩm bổ cho con bé, lát nữa còn có sức mà vượt cạn.” Lâm Quân Trạch đứng lên, nói: “Mẹ cứ ở đây với Tiểu Ý. Mẹ muốn mua thứ gì, cứ nói, con đi mua cho, lát nữa con quay lại ngay.”
Lâm Quân Trạch dáng người cao ráo, đi mua đồ đúng là nhanh nhẹn hơn Lưu Ngọc Lan nhiều, vì vậy Lưu Ngọc Lan cũng không từ chối, bà chỉ dặn dò mấy món muốn Lâm Quân Trạch mua về.
“Mẹ ơi, lúc này rồi, con làm sao nuốt nổi ạ?” Cố Tri Ý bất đắc dĩ nói, e rằng bà đã quên mất chuyện cô mới vừa ăn trưa xong.
“Ăn được chứ con, ăn được. Lát nữa còn phải lấy sức mà vượt cạn. Dù con không muốn cũng phải gắng nuốt một ít.” Lưu Ngọc Lan vừa cười vừa nói.
Hai người họ ở lại giường bệnh trò chuyện với nhau, hiện tại bụng của Cố Tri Ý đã quặn lên từng trận đau đớn, cô cũng không còn tỉnh táo lắm nữa.
Cô nghĩ đợi lát nữa Lâm Quân Trạch trở về thì bảo anh đỡ cô đi lòng vòng một lát, đến lúc sinh con cũng nhẹ nhõm hơn.
Cố Tri Ý cũng được xem như đã có một lần vượt cạn, vì vậy kinh nghiệm thì cô cũng có.
Một sản phụ ở bên cạnh nhìn thấy Cố Tri Ý còn trẻ tuổi mà Lâm Quân Trạch lại có tướng mạo cao ráo, khôi ngô như vậy, nên ngay lúc họ vừa bước vào đã lập tức chú ý đến.
Lâm Quân Trạch vừa rời đi, người phụ nữ này đã bắt chuyện với Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý vẫn giữ sự cảnh giác nhưng vì tất cả đều là sản phụ nên cô cũng không thể hiện ra quá rõ ràng.
“Em gái à, đây là thai đầu tiên của em sao? Đây là mẹ chồng của em à?” Ngô Anh Tử nói với giọng điệu hơi tò mò.
“Không phải, đây là thai thứ ba rồi.” Cố Tri Ý chỉ đáp lời cho có lệ.
Ai ngờ Ngô Anh Tử nghe Cố Tri Ý nói vậy thì càng tò mò hơn. Giọng nói của chị ta cũng chẳng giữ được mà oang oang hơn hẳn.
“Cái gì? Em đã mang thai thứ ba rồi sao? Thật sự nhìn không ra mà.” Cô ta ngạc nhiên nhìn Cố Tri Ý một hồi lâu, mà Cố Tri Ý cũng chỉ khẽ cười.
Những người khác trong phòng bệnh cũng bắt đầu nhìn lại. Quả thật, tiếng nói vừa rồi của Ngô Anh Tử to như thế khiến mọi người muốn không nghe thấy cũng hơi khó.
Họ thấy Cố Tri Ý còn trẻ như vậy đã sinh đến ba lần thì ai nấy đều không khỏi chép miệng mà tấm tắc khen ngợi.
“Đây là con trai hay là con gái?” Một người trên giường khác hỏi.
“Trời ơi, không phải còn chưa sinh ra hay sao? Ai biết được chứ?” Bên cạnh lại có người nói.
Sống ở thời đại này đúng là không thể biết trước được thai trong bụng là con gái hay con trai, nhưng cũng có không ít người tin vào những cách thức dân gian, họ cho rằng tìm được bài thuốc cổ truyền nào đó để sinh được con trai.
Ngô Anh Tử ở bên cạnh đắc ý ra mặt mà khoe: “Thai này của tôi đúng là con trai, đây đúng là vất vả lắm mới có được.”
Chỉ cần nhìn dáng vẻ đắc ý đó là Cố Tri Ý đã hiểu ngay. Chắc hẳn người phụ nữ này trước đây đã sinh toàn con gái, nếu không làm gì có chuyện cô ta lại ra mặt khoe khoang đến vậy.
Những người xung quanh cũng bắt đầu kéo đến vây quanh Ngô Anh Tử.
“Em gái à, có thể giới thiệu một chút không?”
“Em gái, có phải em đi khám trung y không? Có thật sự hiệu quả như vậy không?”
Những người xung quanh muốn có thêm đứa con trai trong nhà đều đến gần Ngô Anh Tử, tò mò hỏi han.
Ngô Anh Tử đúng là đã bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về cái gọi là "bí quyết gia truyền" của mình.
Cố Tri Ý và Lưu Ngọc Lan liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều hiểu ý mà chỉ biết lắc đầu thầm thở dài.
Rất nhanh sau đó Lâm Quân Trạch đã mua đồ ăn trở lại, có sủi cảo nóng hổi, bánh màn thầu trắng tinh, còn có cả một chén canh nhỏ.
Cố Tri Ý nhìn thoáng qua thì cau mày nói: “Anh mua nhiều như vậy làm gì?”
“Không sao đâu, lát nữa em ăn không xuể, cứ để anh "xử lý" cho.” Lâm Quân Trạch vừa cười vừa nói.
---