Vừa vặn lúc này bụng của Cố Tri Ý vẫn chưa đau lắm, Lưu Ngọc Lan đã bảo Cố Tri Ý ăn chút gì lót dạ trước đã.
Cố Tri Ý chỉ ăn được mấy cái sủi cảo thì không ăn nữa. Lâm Quân Trạch cũng không nói gì, anh bảo Lưu Ngọc Lan ngồi xuống nghỉ ngơi trước, còn anh thì dìu Cố Tri Ý chậm rãi đi lại bên ngoài hành lang.
“Liệu thai này của em có phải là con gái không nhỉ?” Cố Tri Ý không có chuyện gì để nói nên tìm đại một chuyện gì đó để nói.
“Lần này chắc chắn là con gái. Vợ à, tối qua anh còn mơ thấy con gái bé bỏng gọi tiếng 'cha' ngọt như mía lùi cơ mà.”
Cố Tri Ý liếc xéo anh một cái. Chuyện trò với người làm cha này quả là chẳng bao giờ nghiêm túc được quá năm ba câu.
“Vậy sao anh không mơ thấy con gái anh đã đi lấy chồng luôn rồi?” Cố Tri Ý bực mình nói.
“Vậy thì không thể rồi, con gái anh nói đời này sẽ ở bên cạnh cha mẹ, không muốn lấy chồng.” Lâm Quân Trạch nghiêm trang nói.
Càng nói càng thêm nhảm nhí.
Cố Tri Ý cũng không thèm để ý đến anh nữa.
Hai người đi đi lại lại một quãng, lúc đến gần cầu thang thì nhìn thấy có người nói gì đó với bác sĩ, còn cầm một gói đồ trong tay, rồi lén lút đưa cho vị bác sĩ. Nhìn qua là biết ngay đang ' đi đêm' với nhau.
Bác sĩ ra chiều từ chối, nhưng bàn tay lại nhanh như cắt nhét gọn ghẽ gói đồ vào trong túi áo blu của mình rồi.
Hai người họ lại nói vài câu với nhau rồi tách ra rời đi.
Xung quanh người ra người vào tấp nập, thật sự cũng không mấy người chú ý đến chuyện 'giao dịch' lén lút của hai người họ trong góc khuất kia.
Lâm Quân Trạch cũng cố tỏ ra như vô tình đi ngang qua, lướt mắt thật nhanh về phía người phụ nữ vừa trao gói đồ ấy.
Vốn dĩ Cố Tri Ý còn muốn trò chuyện thêm với Lâm Quân Trạch một lúc nhưng những cơn đau bụng càng lúc càng rõ rệt, ban đầu cô còn gắng bước được, nhưng sau đó chỉ có thể lê từng bước chân nặng nề.
Chờ đến khi Cố Tri Ý đã cảm giác được sắp sinh thì mới bảo Lâm Quân Trạch đi gọi bác sĩ.
Bác sĩ kiểm tra cổ tử cung và xác nhận đã gần đến lúc phải vượt cạn nên lập tức phân phó: “Được rồi, bây giờ sản phụ cần dồn hết sức lực, lát nữa sẽ lập tức lên bàn sinh.”
Bên này, Lưu Ngọc Lan cũng bắt đầu lấy những món đã chuẩn bị sẵn từ trong chiếc phích giữ ấm ra.
Cố Tri Ý gắng gượng chịu đựng cơn đau, ăn vội mấy cái sủi cảo, rồi húp thêm mấy ngụm canh. Vừa khi cô không thể nuốt trôi thêm chút nào nữa, vị bác sĩ đã đến, đỡ cô vào phòng sinh.
Lâm Quân Trạch lại bước tới, nắm chặt lấy tay Cố Tri Ý.
“Vợ ơi, em ráng lên nhé, anh và mẹ vẫn chờ em cùng con gái của chúng ta ở ngoài này.”
“Tiểu Ý ơi, đừng căng thẳng, thả lỏng ra con nhé!” Lưu Ngọc Lan nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của cô con dâu, không kìm được mà dặn dò con dâu đôi ba câu.
Cố Tri Ý chỉ có thể cố nén cơn đau, gật đầu thay cho lời hồi đáp.
Ban đầu, vì đầu của em bé có phần to lớn hơn, cô phải dồn không ít sức lực.
“Nào, sắp thấy đầu rồi, hít thở đi, hít thở!” Bác sĩ vừa động viên vừa ấn nhẹ vào bụng Cố Tri Ý.
Quả thật quá đỗi đau đớn, cái cảnh sinh nở này thật sự chẳng muốn trải qua thêm lần nào nữa. Dẫu biết lần này đã nhẹ nhàng hơn lần đầu, nhưng cảm giác đau đớn thì vẫn tùy thuộc vào ngưỡng chịu đựng của mỗi người.
Cố Tri Ý tê dại cả người, cô bắt đầu thầm mắng Lâm Quân Trạch là đồ vô lương tâm, rồi lại rủa thầm cái hệ thống Mông Mông đáng ghét kia sao lại chẳng chịu ra tay giúp đỡ chút nào.
Nhưng mắng mỏ họ thì cũng vô ích, cô vẫn phải tự mình vượt cạn thôi.
Bỗng nhiên, Cố Tri Ý lấy hết sức bình sinh rặn một hơi cuối cùng, bụng cô bỗng chốc nhẹ bẫng như trút được gánh nặng. Một tiếng khóc non nớt vỡ òa, cuối cùng em bé cũng thuận lợi chào đời.
“Oa oa oa!” Bác sĩ vỗ nhẹ vào người em bé, bé con lập tức òa khóc nức nở, tiếng khóc non nớt của em bé vang vọng khắp phòng sinh, tựa như một bản giao hưởng chào đón sự sống.
Vị bác sĩ nhìn qua giới tính của bé, mỉm cười nói với Cố Tri Ý: “Chúc mừng, là một em bé bụ bẫm khỏe mạnh…”
Cố Tri Ý nghe thấy hai tiếng “bụ bẫm” liền sợ bác sĩ sẽ nói là một thằng cu bụ bẫm. Nào ngờ, sau đó lại là: “Chúc mừng, là một bé gái bụ bẫm.”
Lúc này, Cố Tri Ý mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, sự nhẹ nhõm này lại đến hơi sớm thì phải.
“Bác sĩ Viên, bác sĩ Viên, trong bụng cô ấy còn một bé nữa!”
Cô y tá đang làm vệ sinh cho Cố Tri Ý bỗng nhiên thốt lên. Không chỉ vị bác sĩ kia giật mình, mà ngay cả Cố Tri Ý cũng hoảng hốt không ít.
Một đứa còn chưa xong, hai đứa ư, rốt cuộc là chuyện gì thế này?
---