Lâm Quân Trạch cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy Cố Tri Ý cùng các con được đưa ra, anh không khỏi sốt ruột.
“Mẹ ơi, mẹ nói xem tình hình bên trong này ra sao rồi ạ?”
Lâm Quân Trạch như đang tự tìm lời để nói. Anh còn chẳng rõ tình hình, thì Lưu Ngọc Lan làm sao biết được.
Nhưng lúc này, Lưu Ngọc Lan cũng chẳng làm gì khác hơn, chỉ đành an ủi Lâm Quân Trạch.
“Không sao đâu, không có chuyện gì đâu con. Trước đó không phải đều nói rằng hai đứa bé vẫn khỏe mạnh, mọi sự đều tốt đẹp hay sao? Mẹ nghĩ là sắp được ra ngoài rồi đó.” Lưu Ngọc Lan đành lòng động viên anh.
Dù sao con gái ruột của bà còn đang ở bên trong, một người mẹ như bà sao có thể không sốt ruột cho được.
Sau đó, Lâm Quân Trạch đợi mãi mà chẳng nghe ngóng được tin tức gì, sốt ruột không kiêng dè mà đập cửa phòng sinh dồn dập. Dù anh biết làm vậy là không phải phép, nhưng lẽ ra bệnh viện phải thông báo tình hình thực sự của Cố Tri Ý cho người nhà đang đứng chờ bên ngoài này chứ. Đến giờ vẫn bặt vô âm tín, khiến lòng người vô cùng lo lắng.
Người bác sĩ ấy thấy Cố Tri Ý kiệt quệ như vậy thì đoán chừng không thể khoan thai thêm, liền nhanh chóng từ bỏ ý định ban đầu.
Cộng thêm việc Lâm Quân Trạch bên ngoài đang hối thúc liên hồi, bệnh viện chẳng còn cách nào khác đành để y tá đẩy sản phụ ra ngoài.
Bên ngoài, Lâm Quân Trạch đập cửa thêm mấy lượt thì cánh cửa cũng được mở ra.
Người bác sĩ nọ cũng thừa lúc sự việc lộn xộn mà vội vàng rời đi.
Chỉ có hai cô y tá đẩy Cố Tri Ý ra.
“Làm gì mà gõ cửa ầm ĩ thế? Không biết phải giữ im lặng ở bệnh viện hay sao?” Một cô y tá gằn giọng nói.
Một cô y tá khác thì lại hiền lành hơn, cô ấy lên tiếng chúc mừng trước tiên: “Chúc mừng anh! Là sinh đôi một trai một gái!”
Lúc này, Lâm Quân Trạch chẳng để tâm đến việc cô y tá kia đang trách mắng gì, anh chỉ khát khao nhìn thấy Cố Tri Ý.
Anh chỉ thấy Cố Tri Ý nằm trên giường bệnh, mỉm cười yếu ớt với anh, bên cạnh cô là hai đứa bé được quấn tã kỹ càng.
Chuyện này … Thật đúng là một bất ngờ quá đỗi lớn lao!
Lưu Ngọc Lan đứng bên cạnh cũng không quên chắp tay cầu nguyện, miệng không ngừng khấn vái: “Cảm ơn Bồ Tát đã phù hộ, cảm tạ ơn trên phù hộ.”
Đến lúc này, bà mới vội vàng tiến tới hỏi han xem Cố Tri Ý thế nào rồi. Nào ngờ, Cố Tri Ý đã chìm vào giấc ngủ.
Quả thực, Cố Tri Ý đã kiệt sức rồi, vừa nhìn thấy chồng và mẹ ruột của mình ở ngay bên ngoài thì đã yên lòng mà chợp mắt ngay lập tức.
“Thôi thì đưa con bé về phòng bệnh trước đã! Chắc con bé mệt lả rồi.” Lưu Ngọc Lan nói xong thì vội bước tới đỡ lấy cháu gái lớn hơn đang nằm ở ngoài.
“Ôi, cháu gái ngoan của bà, trông con bé thật bụ bẫm, phúc hậu, giống mẹ cháu như đúc!”
Lưu Ngọc Lan cứ thế mà ẵm đứa bé lớn vào lòng rồi hớn hở đi thẳng một mạch đến phòng bệnh.
Lâm Quân Trạch nhìn thấy con gái của mình, lòng anh phấn khởi và nóng lòng, nhưng lúc này, Cố Tri Ý vẫn quan trọng hơn.
Mà đứa bé trai đang nằm trong n.g.ự.c Cố Tri Ý lại bị người cha ruột lãng quên mất.
Đến phòng bệnh, những người trong phòng đều ngạc nhiên nhìn thấy Lưu Ngọc Lan đang ôm một đứa bé, nhưng trên giường lại có thêm một đứa bé khác.
Chuyện này? Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Dù sao thì sinh đôi cũng là của hiếm, chuyện hiếm gặp.
Cũng không biết hai đứa bé này có phải đều là con trai hay không?
“Thím ơi, con gái nhà thím đã sinh nở rồi ư? Lần này sinh là...” Cố Tri Ý vừa được Lâm Quân Trạch sắp xếp ổn định đâu vào đấy thì bên kia đã có người tới hỏi thăm.
“Sinh đôi một trai một gái đó! Ôi, quả là nằm ngoài sức tưởng tượng!” Lúc này Cố Tri Ý vừa mới sinh xong nên Lưu Ngọc Lan cũng hân hoan chia sẻ niềm vui với mọi người.
“Ôi, đúng là có phúc quá, như thế này thì sinh được cả con trai lẫn con gái rồi.”
“ Đúng vậy, một lần sinh mà có đủ nếp đủ tẻ.”
“Chúc mừng thím! Cho chúng tôi nhìn với, để được lây chút phúc khí để lần sau cũng sinh được con trai rồi.”
Râm ran những lời trầm trồ, xuýt xoa không ngớt, cũng có người quay qua chúc mừng Lâm Quân Trạch. Lâm Quân Trạch chỉ khẽ gật đầu cảm ơn, không nói thêm lời nào.
Chủ yếu chỉ có Lưu Ngọc Lan trả lời lại họ.