Sau khi xác định hai đứa nhỏ vẫn ổn, Lâm Quân Trạch mới có dịp ngó ra ngoài.
Vừa hay nhìn thấy Cố Tri Ý trên giường bệnh cũng đã tỉnh giấc, anh liền tiến lên nhẹ giọng hỏi: “Em à, có phải tiếng ồn ào bên ngoài làm em tỉnh giấc phải không?”
“Ừm.” Cố Tri Ý lơ mơ đáp.
Cô cũng tò mò không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nghe tiếng này hình như là tiếng nức nở của một người đàn bà?
Rất nhanh, Cố Tri Ý và mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra.
Ngô Anh Tử được y tá đẩy vào, khóc than thảm thiết, không ngừng gào lên khẳng định con chị ta vẫn còn sống. Chị ta rõ ràng thấy con mình còn sống, còn khóc oe oe vang dội. Làm sao con chị ta có thể c.h.ế.t được chứ? Nhưng các y bác sĩ thì vẫn một mực khẳng định đây chính là con của chị ta.
Ngô Anh Tử nhất quyết không tin, chị ta nói trước khi mình ngất đi còn rõ ràng nhìn thấy đứa bé vẫn còn khóc, trên cánh tay có một vết bớt rõ ràng.
“Không thể nào! Không thể nào! Chính là mấy người đã đánh tráo con tôi! Trên cánh tay con tôi có một cái bớt mà, đây không phải con tôi! Trả lại con tôi cho tôi! Trả lại cho tôi!”
Ngô Anh Tử vừa khóc lóc vừa nói.
“Hơn nữa đứa bé này lại là con gái, rõ ràng tôi sinh con trai mà! Các người là lũ bịp bợm!”
“Cái bệnh viện thất đức này, tôi muốn con trai của tôi!”
Những người xung quanh đều giật mình bừng tỉnh, nghe chuyện con của Ngô Anh Tử đã mất, ai nấy cũng đều thương cảm vô vàn, chỉ là chẳng ai tin lời chị ta nói.
Ai nấy đều cho rằng chị ta vẫn đang đau đớn vì mất con, nên mới nói những lời hồ đồ như vậy.
Nếu Cố Tri Ý không trải qua những chuyện vào buổi chiều, có lẽ cô cũng đã tin là vậy.
Nhưng vì đã trải qua chuyện buổi chiều, Cố Tri Ý không khỏi nảy sinh mối nghi ngờ trong lòng.
Lâm Quân Trạch chú ý tới biểu cảm của Cố Tri Ý, anh lại gần hơn, khẽ hỏi: “Em à, có chuyện gì vậy?”
Cố Tri Ý khẽ lắc đầu, sau đó ghé sát tai Lâm Quân Trạch, kể lại sơ lược chuyện đã xảy ra ở phòng hộ sinh vào buổi chiều cho anh hay.
Lâm Quân Trạch nghe thấy, mí mắt anh cũng không khỏi giật giật, thật không ngờ lại có chuyện động trời như vậy.
Lúc ấy bản thân anh còn lo lắng cho vợ trong phòng nên đã gọi lớn một tiếng, nếu lúc đó không gõ cửa gọi người vào, liệu có phải cốt nhục của mình sẽ…
Nghĩ đến cảnh con mình có thể đã bị đánh tráo bằng một đứa trẻ đã mất, Lâm Quân Trạch không khỏi rùng mình. Lúc này, việc tìm lại được con đã là điều nan giải, huống chi nếu Cố Tri Ý hay tin một đứa con của cô đã chẳng còn trên đời, cô chắc chắn sẽ chịu một cú sốc lớn, khó lòng gượng dậy.
Chuyện sau đó, anh không dám nghĩ tới. Thực sự, ý nghĩ này vừa chớm qua đã khiến anh thấy lạnh sống lưng.
Lâm Quân Trạch cũng nhớ lại buổi chiều hôm ấy, anh đã đứng ở cầu thang.
Nếu quả thực có người giăng bẫy từ trước, e rằng đứa bé kia giờ đã bị đưa đi khỏi đây rồi.
Lâm Quân Trạch thoáng nhìn sang Cố Tri Ý, cô lập tức hiểu được ý anh.
“Anh cứ đi đi. Ở đây vẫn còn em và mẹ nữa mà.” Cố Tri Ý khẽ khàng nói.
Cố Tri Ý biết Lâm Quân Trạch là một người lính, anh có bổn phận và trách nhiệm riêng. Vì vậy, lúc này cô không hề ngăn cản.
Huống hồ, bản thân cô cũng là một người mẹ. Chẳng cần nói đến những chuyện cao xa, chỉ riêng việc không thấy con mình, cô cũng đã nóng ruột nóng gan đến phát sốt, đứng ngồi không yên.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu có thể giúp đỡ thì cứ làm, dù kết quả có thế nào cũng chẳng thể thờ ơ đứng nhìn.
Sau khi Lâm Quân Trạch rời khỏi, anh vội vã tìm kiếm quanh khu vực cầu thang trước. Rồi chợt nghĩ, hình như vừa nãy ở một phòng bệnh khác cũng có người sinh con.
Giờ này chắc là…
Lâm Quân Trạch không nói thêm một lời nào, liền chạy như bay về phía phòng giải phẫu.
Ở đó, người ta đang khẩn trương đưa một người phụ nữ và trẻ sơ sinh đi nơi khác.
Vì sự cố bất ngờ vừa rồi đã làm chậm trễ đôi chút, lúc này nhóm người kia đã xuống đến tầng trệt, chuẩn bị nhân lúc trời tối mà lén lút tẩu thoát.
Khi Lâm Quân Trạch vội vàng đuổi theo, họ đang chuẩn bị lên xe rời đi. Người phụ nữ trong đám ôm một đứa bé trong lòng, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng, không ngừng ngó nghiêng khắp nơi.
“Dừng lại!” Lâm Quân Trạch xông tới, chặn đường họ.
---