Thấy tình hình có vẻ bất ổn, hai gã kia toan tìm cách chuồn đi, nhưng làm sao thoát khỏi Lâm Quân Trạch, một người lính đã dày dặn kinh nghiệm bao năm trong quân ngũ.
“Đồng chí công an, anh chặn chúng tôi lại có chuyện gì không?”
Gã đàn ông cầm đầu có vẻ khó hiểu, hỏi với giọng bất đắc dĩ.
“Nếu không làm gì khuất tất thì việc gì phải sợ sệt?” Lâm Quân Trạch nghiêm mặt, nhìn thẳng vào hai kẻ kia.
Nhìn qua là biết người này không phải tay mơ, hai gã kia liền cười xòa, vội vàng hỏi: “Vậy đồng chí có chuyện gì cần chúng tôi trợ giúp không ạ?”
Lâm Quân Trạch đưa mắt nhìn đứa bé mà người phụ nữ đang ôm trong lòng, hỏi: “Đây là con của hai người à?”
“Không phải của chúng tôi thì của ai chứ?” Người phụ nữ trả lời lắp bắp, giọng có chút run rẩy.
“Để tôi xem thử.” Nói rồi anh toan bước tới nhìn đứa bé. Thực ra, anh chỉ muốn kiểm tra xem trên cánh tay nó có vết bớt nào không, nhưng gã đàn ông vội vàng che chắn trước người phụ nữ.
“Đồng chí này, sao anh lại có vẻ lạ lùng thế không biết?” Gã đàn ông nghi ngờ nhìn Lâm Quân Trạch.
Lâm Quân Trạch hiểu rằng hành động đường đột của mình không được khéo léo cho lắm, đành rút giấy chứng nhận ra.
“Là quân nhân.”
Đối phương ghé sát lại nhìn thoáng qua, quả nhiên là thật. Hai kẻ đó liếc nhau một cái, sau đó có chút miễn cưỡng đưa đứa bé ra.
Lâm Quân Trạch nhìn lướt qua cánh tay đứa bé, quả nhiên không có vết bớt nào. Thật kỳ lạ. Rõ ràng vừa rồi vẻ mặt của hai người kia rất căng thẳng, lẽ nào... mình đã bị lừa?
Sau khi hỏi thêm về thân phận của hai kẻ khả nghi, anh nhanh chóng quay về bệnh viện, nhưng tiếc rằng vẫn chậm mất một bước. Những kẻ thực sự đã mang đứa bé đi cũng đã thuận lợi tẩu thoát. Lâm Quân Trạch đành chịu, quay trở lại.
Cố Tri Ý nhìn sắc mặt của Lâm Quân Trạch liền biết mọi chuyện không thuận lợi. Quả nhiên, anh bước vào phòng, lắc đầu với cô.
Cố Tri Ý cũng đã đoán ra. Mẹ Lưu Ngọc Lan tuy vẫn còn ngái ngủ nhưng vẫn cố gắng ngồi trông hai đứa cháu ngoại. Đặc biệt trong thời điểm mấu chốt vừa xảy ra chuyện này, bà càng muốn tự tay chăm sóc hai đứa nhỏ.
“Mẹ, mẹ cứ đi nghỉ đi ạ, để con trông các cháu cho.” Lâm Quân Trạch bước tới gần, nói với mẹ Lưu Ngọc Lan.
“Được rồi, vậy phiền con vậy. Đến cái tuổi này rồi, trí óc cũng chẳng còn minh mẫn được nữa.” Lưu Ngọc Lan nói xong, chậm rãi trở về giường nằm.
Đợi khi mẹ Lưu Ngọc Lan đã chìm vào giấc ngủ, Lâm Quân Trạch mới ghé sát vào bên Cố Tri Ý, hạ giọng nói nhỏ.
“Đứa bé đã bị bọn chúng đưa đi rồi. Lúc anh ra ngoài có gặp phải một cặp vợ chồng trông khá đáng ngờ, nhưng khi đuổi theo thì mới phát hiện không phải họ. Chắc hẳn bọn người kia đã dùng mưu kế 'điệu hổ ly sơn' để nghi binh, đánh lạc hướng chúng ta.”
Cố Tri Ý không khỏi kinh ngạc khi nghe tin.
“Hai người đó trông như thế nào, anh có còn nhớ rõ không?”
“Anh nhớ rõ. Nhưng anh đoán chắc họ chỉ là những kẻ được thuê bằng tiền, không thể moi thêm được bất cứ manh mối nào đâu.” Lâm Quân Trạch khẳng định.
Thời buổi này không có máy quay nào ghi hình, chốn đông người mênh m.ô.n.g thế này, tìm được một đứa trẻ đâu phải chuyện dễ dàng gì? Cố Tri Ý chỉ có thể khẽ thở dài.
“Những gì có thể làm, chúng ta đã làm rồi. Còn lại, cứ tìm xem bệnh viện có lưu giữ hồ sơ của các sản phụ sinh con cùng thời điểm đó không.”
Giờ phút này cũng chỉ có thể trông mong vào đó mà thôi.
Ở một góc khác, Ngô Anh Tử vẫn còn nức nở, nhưng tiếng khóc giờ đã dịu đi, chỉ còn những âm thanh khe khẽ.
Đôi mắt cô vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà, cứ đăm đăm như thế. Trong cảnh đêm tối mịt mùng, nếu không để ý kỹ, có lẽ người ta sẽ giật mình vì cảnh tượng này.
Cố Tri Ý biết không thể thay đổi được sự thật nghiệt ngã này, bèn nhờ Lâm Quân Trạch để mắt tới tình hình của sản phụ kia.
Nếu đứa bé vẫn không thể tìm lại được, thì rất có thể chính người nhà cô ta đã thông đồng với bác sĩ trong bệnh viện để đánh tráo rồi mang đi.
“Ngủ đi, có anh ở đây rồi.” Lâm Quân Trạch nhẹ nhàng đắp chăn cho Cố Tri Ý, giọng nói trầm ấm.
Có anh bên cạnh, Cố Tri Ý cũng yên lòng hơn rất nhiều, cô khẽ nhắm mắt lại.
---