Sau khi dìu Lâm Quân Trạch ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở hành lang, cả ba người chờ không lâu, y tá đã ra gọi tên Lâm Quân Trạch.
Chỉ có Cố Tử Ý dìu anh vào phòng khám, trình bày sơ qua với bác sĩ về vết thương của anh.
Cố Tử Ý cảm nhận được vị bác sĩ cũng rất quan tâm đến Lâm Quân Trạch. Ông ân cần hỏi cặn kẽ từng li từng tí, sau đó lại kéo ống quần của anh lên, kiểm tra vết thương một cách tỉ mỉ.
Nhìn thấy vết thương không bị nhiễm trùng, bác sĩ mỉm cười nói với Cố Tử Ý: "Các cháu chăm sóc rất khéo. Hiện tại, vết thương hoàn toàn không có dấu hiệu nhiễm trùng, cơ bắp cũng không bị teo rút."
Cố Tử Ý nghe thấy không có dấu hiệu nhiễm trùng, cô thở phào nhẹ nhõm cả người.
Sau đó, vị bác sĩ còn nói: " Tôi sẽ kê lại ít thuốc cho cậu, về nhà cứ nghỉ dưỡng cho thật tốt là được." Ông còn dặn dò rất kỹ những điều cần lưu ý khi cậu về nhà dưỡng bệnh. Cuối cùng, Cố Tử Ý lại dìu Lâm Quân Trạch ra cửa phòng khám.
Thấy hai người bước ra, Cương Tử lập tức chạy đến hỏi thăm: "Chị dâu, thế nào rồi? Doanh trưởng nhà ta có làm sao không ạ?"
"Không sao cả. Bác sĩ cũng vừa kê lại thuốc rồi, sau này chỉ cần định kỳ tới kiểm tra là ổn." Lâm Quân Trạch nói trước.
Nghe thấy doanh trưởng nhà mình không bị sao cả, Cương Tử cũng yên tâm. Cậu nhanh nhẹn đỡ lấy Lâm Quân Trạch sang một bên: "Chị dâu, để tôi dìu anh ấy. Chị cứ cẩn thận một chút!"
Cố Tử Ý thấy vậy cũng buông tay ra, cô bảo hai người cứ ngồi đợi một lát. Bác sĩ vừa kê đơn xong, cô phải đi lấy thuốc đã.
Lâm Quân Trạch cao lớn trên một mét tám. Dù chỉ bị thương ở đùi phải, song hơn nửa trọng lượng cơ thể đều dồn lên chân trái, khiến anh đi lại vô cùng khó khăn.
Lâm Quân Trạch nghĩ bụng, đã cất công đến bệnh viện rồi, hay là Cố Tử Ý nhân thể vào khám thai luôn.
Cố Tử Ý ngẫm nghĩ một chốc, sau đó cũng chẳng từ chối. Dẫu sao cũng đã tới đây rồi. Vả lại, đây là lần đầu cô mang thai, lại trải qua chặng đường dài vất vả, cô cũng thấp thỏm lo lắng, sợ ảnh hưởng tới đứa bé. Nếu có sơ suất gì khiến cái "nhân vật phản diện nhỏ bé" này không thể chào đời thuận lợi, thì thật đáng tiếc.
Cố Tử Ý tính bảo hai người cứ nán lại đây chờ, để mình cô vào khám. Thế nhưng, Lâm Quân Trạch lại không chịu.
Anh nghĩ bụng, bản thân đã đi xa hơn nửa năm trời, tuy hiện tại cô ấy không cần người chồng như anh phải giúp đỡ gì nhiều, nhưng đứa trẻ đâu chỉ là của riêng Cố Tử Ý. Dù một người cha như anh chẳng thể thay cô ấy chịu đựng vất vả khi sinh nở, nhưng khi vợ mang thai, có người quan tâm săn sóc vẫn sẽ đỡ hơn nhiều.
Cố Tử Ý thấy anh tiến lên một bước như vậy, cũng chẳng nói gì thêm. Trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, ngọt ngào khôn tả.
Bởi vậy, việc lấy thuốc cho Lâm Quân Trạch không cần Cố Tử Ý phải tự mình chạy đi lo liệu nữa. Thai nhi đã ngày một lớn dần, Lâm Quân Trạch thấu hiểu Cố Tử Ý vất vả nhiều, nên đã nhờ Cương Tử dìu anh sang ngồi đợi ở hành lang phòng khám sản phụ, rồi dặn dò cậu ấy đi lấy thuốc hộ.
Cố Tử Ý cũng ngồi bên cạnh anh chờ đợi. Cương Tử còn chưa lấy thuốc về đến nơi, thì tên cô đã được y tá gọi. Cô lập tức đứng dậy, tính bước vào trong.
Thế nhưng, Lâm Quân Trạch cũng đứng dậy. Thấy Cố Tử Ý nhìn mình đầy khó hiểu, anh khẽ nói: “Anh sẽ vào cùng em.”
Không biết có phải là ảo giác hay là thật, nhưng dường như hôm nay Lâm Quân Trạch có phần dịu dàng hơn hẳn mọi ngày. Cô khẽ gật đầu, dìu anh tới trước cửa, gõ một tiếng rồi cùng vào phòng khám.
Sau khi trình bày với bác sĩ về tình trạng sức khỏe, và biết rằng thời này các loại kiểm tra hiện đại như siêu âm vẫn chưa phổ biến, vị bác sĩ chỉ bắt mạch cho Cố Tử Ý, rồi ân cần hỏi cô có cảm thấy khó chịu ở đâu không. Cuối cùng, khi biết đứa bé vẫn khỏe mạnh, cả hai vợ chồng đều thấy yên lòng phần nào.
---