Nửa đêm, hai đứa nhỏ lại khóc một trận. Lâm Quân Trạch vô cùng thuần thục ôm hai đứa nhỏ đến bên cạnh Cố Tri Ý. Cố Tri Ý phụ trách cho con bú. Đợi sau khi con ăn no, Lâm Quân Trạch lại giúp thay tã cho hai đứa trẻ.
Lưu Ngọc Lan nhìn Lâm Quân Trạch chịu khó thay tã cho con mà cảm thấy mình ở đây cũng chẳng thể giúp gì, không biết nên nói gì cho phải.
Con gái bà có số sướng thật, ở cái đất Bắc Kinh này, thử hỏi người đàn ông nào có thể được như Lâm Quân Trạch chứ, hiếm có khó tìm được một người thứ hai.
“Không có việc gì đâu mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi.” Lâm Quân Trạch vừa nói vừa thay xong tã ướt cho hai đứa bé.
Hai đứa nhỏ ăn uống no đủ xong liền ngủ say khì khì, cũng nhờ vậy mà đỡ đần được bao nhiêu việc.
“Ừm.” Lưu Ngọc Lan đáp.
Lâm Quân Trạch đắp chăn xong cho hai đứa nhỏ, thấy mọi thứ đã ổn thỏa mới nhìn sang Cố Tri Ý đang nằm bên cạnh.
“Vợ ơi, em cứ ngủ đi, lát nữa nếu như con có thức giấc thì đã có anh ở đây rồi, em không cần phải lo lắng.”
Cố Tri Ý nhìn Lâm Quân Trạch, ánh mắt tràn đầy ý cười trêu chọc: “Ừm, hiện tại ba đã thạo việc rồi, cho nên mẹ cũng bớt lo hơn nhiều.”
“Phải không? Bởi vì mẹ sinh con vất vả quá nên ba phải cố gắng thêm một chút mới đúng chứ.” Lâm Quân Trạch phối hợp nói.
Sau khi đã quá nửa đêm, hai vợ chồng cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ trêu chọc vài câu rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, mắt Ngô Anh Tử đã đỏ hoe tơ máu, vẫn đờ đẫn nhìn trân trân lên trần nhà. Mẹ chồng cô ta vẫn không ngừng trách móc, nói rằng lúc mang thai ăn uống sung sướng như thế mà sao lại sinh ra đứa bé c.h.ế.t non. Chẳng một ai trong nhà tin lời Ngô Anh Tử nói, đều cho rằng cô ta vì quá đau buồn sau khi mất con mà đ.â.m ra hồ đồ.
Dần dà, Ngô Anh Tử cũng bình tĩnh lại. Nếu người nhà không đáng tin, vậy giờ đây cô chỉ có thể tự mình tìm cách. Con của cô, sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác, nhất định phải tìm ra.
Buổi sáng, khi Cố Tri Ý đang dùng bữa, cô làm như vô tình nhắc một câu: “Người sản phụ nằm giường đối diện hôm qua đi sinh con, sao giờ này vẫn chưa thấy về nhỉ?” Chợt Ngô Anh Tử như sực tỉnh, vội vã chộp lấy tay cô y tá hỏi: “Người phụ nữ ở giường đối diện đâu rồi?”
Cô y tá bị túm bất ngờ nên giật mình, một lúc sau mới vỗ n.g.ự.c trấn tĩnh nói: “À, đêm qua cô ấy sinh xong là xuất viện ngay rồi.”
Ngô Anh Tử nghe vậy thì như người sắp c.h.ế.t đuối vớ được cọng rơm, níu chặt lấy tay cô y tá mà hỏi dồn dập: “Vì sao vậy? Sao lại xuất viện gấp như vậy? Đã quá nửa đêm rồi mà cũng phải đi sao? Nhất định là cô ta đã trộm con tôi, đúng không? Đúng rồi! Con tôi... con tôi...”
Mẹ chồng Ngô Anh Tử thấy cô ta lại bắt đầu giở trò điên khùng thì nói: “ Tôi thấy cô nên biết điểm dừng đi, đến giờ này mà cô vẫn chưa chịu buông tha sao? Đã bảo con bé c.h.ế.t rồi, đã c.h.ế.t rồi mà! Giờ cô có không chấp nhận thì cũng bằng thừa thôi.”
Ngô Anh Tử quay phắt lại, trừng mắt nhìn mẹ chồng rồi gằn giọng: “ Tôi nói, con trai tôi vẫn còn sống!” Nói đoạn, Ngô Anh Tử bật dậy khỏi giường, vội vã đi tìm bác sĩ. Cô ta phải hỏi bằng được địa chỉ của gia đình nằm ở giường kia, hoặc ít nhất là thông tin cá nhân của họ. Cô ta nhất định phải mang con mình trở về.
Cố Tri Ý thấy tin tức đã được lan truyền ra ngoài thì trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.
Vừa lúc đó, sáng sớm nay mẹ Lâm đã nấu cơm nước xong xuôi cho đám trẻ ở nhà, sau đó cùng cha Lâm mang đồ ăn sáng đến bệnh viện. Ông Cố Khôn thì ở nhà trông nom mấy đứa cháu ngoại.
Nhị Bảo thấy mẹ Lâm ra khỏi cửa, vẻ mặt cậu bé lộ rõ sự bối rối.
“Sao thế, cháu trai? Có muốn đi bệnh viện thăm mẹ cháu không?” Cố Khôn cười hỏi.
---